Chàng thanh niên vô ý rơi vào tiên động, chỉ xem một màn ca múa mà khi trở lại nhân gian đã thấy vợ mình biến thành bà lão. Chỉ một điều ấy thôi cũng đủ giúp anh nhận ra chân lý của đời người…
Trong hẻm núi xa xa, từng ngọn núi xanh mướt ẩn khuất bồng bềnh trong mây sương. Non cao trùng điệp, như ẩn như hiện, cảnh đẹp tựa chốn tiên cảnh bồng lai. Một cơn gió nhẹ thổi qua như có như không, liễu tơ mềm mại lay động theo chiều gió, tất cả tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động.
Giữa cảnh sắc xuân tình trăm hoa đua nở, có một đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau bước từng bước nhẹ nhàng trên thảm hoa. Nàng như làn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện sau bóng cây, đôi mắt trong trẻo, nụ cười e ấp, mái tóc dịu dàng, bước chân gót ngọc, tà áo thướt tha giống như cánh bướm đang chập chờn trong nắng. Còn chàng nhẹ nhàng theo sát từng bước chân nàng như sợ chỉ một phút sơ ý sẽ để lạc mất vợ mình. Trong núi rừng tịch mịch nơi thâm sơn cùng cốc, sức sống bừng sáng của đôi nam nữ giữa khung cảnh làm người ta vừa say đắm trong xuân sắc, lại vừa say đắm trong phong thủy hữu tình.
Sau một lúc vui đùa thỏa thích, áo đẫm mồ hôi, người vợ cảm thấy thoáng mệt bèn tới ngồi nghỉ bên khe núi. Người chồng lấy ra chiếc quạt lụa quạt mát cho vợ, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười. Rồi nàng nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc quạt, bắt chước động tác tao nhã của chồng mà phe phẩy tựa gió xuân. Trong đôi mắt của chàng, nàng luôn duyên dáng và yêu kiều như thế.
Chợt một cánh bướm dập dờn bay qua, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy một bông hồng đỏ thắm nở trên vách núi dựng đứng. Đá cứng cỏi mạnh mẽ, hồng e ấp dịu dàng, cảnh tượng thật khiến người ta liên tưởng tới hình ảnh một giai nhân ở nơi thâm sơn cùng cốc đang đợi thế nhân tới thưởng thức. Hoa tươi tặng người đẹp đương nhiên cần đợi bàn tay anh hùng tới hái. Để được nhìn ngắm nụ cười yêu kiều quyến rũ của vợ, người chồng không chút do dự đã leo lên vách núi, rồi chàng cẩn thận vươn tay ra để mong có được đoá hoa xinh đẹp. Nhưng dẫu đã giữ gìn hết mức, thận trọng hết mình, thì chỉ trong một thoáng người anh hùng đã rơi vào trong động.
Nàng luống cuống lo sợ vội chạy đến bên cửa động, chỉ thấy trong nháy mắt bóng tối đã nuốt chửng chàng đi mất. Trong chốc lát mọi thứ lại trở nên trống trải cô liêu. Từ đó nàng không còn nghe được tiếng vọng của chồng, chỉ còn lại nỗi thê thương đau buồn vô tận, dường như con tim cũng tan nát theo chàng rơi vào sự vô biên sâu thẳm. Vừa mới đây tình cảm còn đang mặn nồng như bướm với hoa, vậy mà chớp mắt một cái đã thành sinh ly tử biệt. Trang nam tử bị bóng tối cuốn đi, chỉ còn lại bóng hồng nhan đứng bàng hoàng trong nước mắt. Tất cả mọi thứ đến quá đột ngột tới mức không ai ngờ rằng, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục lại cách nhau một chớp mắt mà thôi.
Trong bóng tối tịch mịch và nỗi sợ hãi bủa vây, người chồng hoảng sợ nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho bản thân rơi xuống, anh cảm giác như mình cách cái chết ngày càng gần hơn. Bỗng nhiên thân thể anh nhẹ nhàng chạm đất, chợt thấy trước mắt xuất hiện một quầng ánh sáng, mọi thứ nơi đây đều bồng bềnh huyền ảo trong khói sương. Đây là nơi nào, là miền Cực Lạc hay là chốn bồng lai? Là non cao thoát tục hay là động tiên nơi nhân thế? Lẽ nào, lẽ nào cơ duyên trùng hợp đã đưa ta lạc vào nơi tiên cảnh này?
Chỉ thấy trước mặt là bầu trời xanh xa vạn dặm, đồng cỏ xanh mướt trải khắp tới tận chân trời. Đâu đó một đôi kim đồng ngọc nữ thoắt ẩn thoắt hiện trong sơn thủy mờ mịt, bốn phía được bao phủ trong linh khí thần tiên không vướng bụi trần. Trong khói sương mênh mông ấy, tiếng đàn tiếng sáo du dương phiêu đãng, một đoàn tiên nữ đang nhảy múa hát ca, tà áo tung bay, dáng vẻ thoát trần phong lưu nho nhã. Cảnh sắc tiên cảnh tuyệt vời khó tả làm mê đắm lòng người khiến anh như rơi vào giấc mộng, nghĩ tới thế sự vô thường mà thoáng chút ngậm ngùi: Cõi nhân sinh chỉ chớp mắt là trôi qua!
Nhân sinh như mộng, con người sống trên đời, trăm năm tưởng dài mà lại ngắn chẳng tày gang. Đến lúc này người chồng mới nhận ra rằng: Con người là sống trong mê, luân hồi chuyển thế, đời nối đời mà tạo nên biết bao nhân duyên, nghiệp nợ. Con người đến cõi thế gian chỉ có một tấm thân trần và hai bàn tay trắng, đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng thể mang theo được thứ gì. Cả một đời vinh hoa hay tủi nhục, thì đến phút cuối cùng cũng chỉ còn cát bụi gió tung bay. Có điều gì là sẽ ở bên ta mãi mãi? Tình yêu mặn nồng rồi cũng vụt tan. Người vợ hiền dịu như hoa như ngọc, rồi cũng giống như mây khói trôi qua trước mặt, quay đầu lại thấy tất cả chỉ là ảo mộng. Giờ đây may mắn lạc vào cõi tiên cảnh, ta dường như mới trở lại là ta. Vậy nếu đã có tiên duyên như thế này, chi bằng hãy lưu lại nơi đây mà tu tập đạo pháp, làm một vị thần tiên tiêu dao tự tại cũng tốt hơn một kiếp nhân sinh hư ảo.
Tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng anh vẫn không thể quên được người vợ trẻ xinh đẹp kia. Nếu không thể nói với nàng một lời từ biệt, thì đó sẽ là nỗi ăn năn nuối tiếc cả đời. Đến khi bản nhạc lắng xuống, tiếng hát đã ngừng, điệu múa tiên sa cũng vừa kết thúc, thì nỗi nhớ thương khắc khoải lại tiếp tục giày vò anh tới tận tâm can. Thôi thì, ta hãy quay đầu về chốn dương gian, chỉ cần gặp lại nàng một lần để nói lời giã biệt, rồi lòng này lại trở lại động tiên cũng chưa muộn…
Lúc ấy, ngoài thạch động có một bà lão mái đầu bạc trắng đang đứng đợi. Làn thu thủy với chiếc áo cũ xưa đã cùng bà đứng đợi ở đây mấy chục năm rồi. Người vợ không tin rằng người chồng năm xưa của mình đã chết, tất cả những ký ức vui buồn hợp tan, hỉ nộ ai lạc từng chút từng chút một luôn hiển hiện ra trước mặt. Vậy nên ngày nào bà cũng đến đây, đứng lặng lẽ bên ngoài cửa động đợi chồng trở về. Chỉ là khi có duyên tương phùng gặp lại, thì thật không ngờ khoảng cách thời gian lại quá vô tình.
Chỉ có cỏ cây hoa lá nơi thâm sơn cùng cốc là mãi mãi xanh tươi. Non xanh còn đó nước biếc còn đây, cảnh vật vẫn như xưa chỉ có dung nhan người vợ trẻ là phai tàn theo năm tháng.
Cuộc đợi chờ tưởng như vô vọng, vậy mà từ trong động bỗng bước ra một chàng thanh niên tuấn tú, khiến bà lão kinh ngạc và sợ hãi lùi về phía sau. Khi định thần nhìn lại, bà chợt nhận ra đó chính là chồng mình năm xưa đã quay trở về. Dung mạo chàng vẫn không có gì thay đổi, vẫn tư thế hiên ngang như thế, vẫn vẻ oai hùng như thế, chỉ có điều thời gian nay đã trôi qua mấy chục năm rồi. Người vợ thấy chồng trở về, liền mừng rỡ chạy lại nắm chặt lấy tay chàng, chỉ sợ một phút bất cẩn sẽ không còn được gặp lại nữa.
Nhưng người chồng kinh ngạc tới mức không dám lại gần, khó có thể ngờ rằng bà lão tóc bạc da mồi run rẩy đang đứng trước mặt lại là người vợ xinh đẹp năm xưa của mình? Không ngờ rằng khi quay lại, sự thực nơi chốn nhân gian lại giống như ảo như mộng, như giả như thật, như thực như hư.
Hai cõi thời gian, hai cõi không gian, cách nhau chỉ một cửa động mà sự khác biệt lại quá to lớn. “Một ngày phương trời, nghìn năm mặt đất”, đó phải chăng là sự khác biệt giữa cõi trời và cõi đất, cõi tiên và cõi tục? Chàng trai trẻ chỉ ở trong động tiên xem một màn ca múa, vậy mà trong chớp mắt nhìn lại đã thấy người vợ xinh đẹp của mình nay biến thành bà lão.
Ánh mắt mơ màng, chàng nhìn chằm chằm về phía người vợ tóc bạc trắng đang đứng trước mặt, còn bản thân mình dung mạo vẫn tráng kiệt như xưa. Kẻ phương trời, người mặt đất, họ giống như những kẻ xa lạ đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Người chồng không dám tin những ngày tháng ân ái đã qua, dung nhan kiều diễm của vợ, và lời thề sống chết có nhau… tất cả nay chỉ giống như một giấc mộng hư ảo. Người chồng khẽ thở dài ngẩn người suy ngẫm. Đắc được và mất đi, mất đi rồi đắc được, đó chỉ là lẽ vô thường vậy mà bản thân mình lại dùng cả cuộc đời để theo đuổi. Những thứ trong cõi trần tục này, thoáng một cái là trôi qua, chớp mắt một cái là vụt biến mất, liệu đó có thật sự là những gì mà sinh mệnh cần có hay không? Những điều đã mất đi, làm sao biết được đó không phải là cơ duyên vạn cổ? Một đời người khi đến thế giới này là vì cớ gì? Sau khi những ảo mộng kia qua đi, thì điều con người mong muốn nhất là điều gì?
Nếu đời người ngắn ngủi như hư không, vậy thì những được mất, yêu ghét hận thù, công danh lợi lộc, chẳng qua chỉ là cảnh trong mơ làm người ta mê muội mà rơi vào cõi hồng trần mà thôi. Vào thời khắc cuối cùng của nhân sinh, đến khi nhắm mắt xuôi tay, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra rằng tất cả những gì mình theo đuổi suốt cả cuộc đời chẳng qua chỉ là hư ảo. Một đời sống vì ham mê dục vọng mà không thật sự sống cho bản thân nổi một ngày, tranh giành đấu đá lo sợ thật giả. Tới khi hết mệnh lìa đời, tiền tài không mang đi được, nợ nghiệp vẫn theo đó như hình với bóng, nợ ai thứ gì thì đều phải dùng sinh mệnh để hoàn trả. Ngoài việc mất đi sự thánh khiết của linh hồn, giảm cảnh giới của sinh mệnh, mê mờ quên cả đường về nhà, con người ta sẽ phải hoàn trả nghiệp lực một cách không ngừng nghỉ.
Chàng thanh niên vô ý rơi vào tiên động, chỉ xem một màn ca múa chốn non tiên mà tại nhân gian đã là mấy chục năm trôi qua. Trong nháy mắt lưu lại dung nhan, lưu lại sự vĩnh hằng, nhưng khi anh quay trở lại nhân gian đã thấy vợ mình nay trở thành bà lão. Chỉ một điều ấy thôi đã đủ để điểm ngộ cho anh nhận ra chân lý của đời người. Thể xác chỉ giống như một cái áo, cởi ra rồi lại mặc vào như chơi, duy chỉ linh hồn mới là bất diệt trường tồn. Tuy nhiên những điều mà nhục thân này ham muốn yêu cầu lại có thể chi phối và ảnh hưởng tới sự thánh khiết của linh hồn, khiến linh hồn ấy rơi vào vực sâu, muôn đời muôn kiếp không trở lại được và cũng không thể thăng hoa tới cảnh giới cao hơn của sinh mệnh. Bởi vậy mà người xưa luôn giảng về tu luyện, bởi chỉ có tu luyện mới là cách để thăng hoa tinh thần, đề cao cảnh giới, cuối cùng là trở về ngôi nhà chân chính của sinh mệnh con người.
(Câu chuyện trên phỏng theo một tiết mục của Shen Yun 2017)
Theo NTDTV
Bình Nhi biên dịch