Như mọi chuyến rong ruổi lên những vùng Tây Bắc, chúng tôi phải đi một quãng đường hơn 500km đến thị trấn Mường Chà, huyện Mường Chà, tỉnh Điện Biên. Đây là nơi chúng tôi nghỉ đêm để lấy sức cho chuyến đi vào các xã ngày hôm sau.
Từ mờ sáng, chúng tôi vượt 40km đường núi với hai bên là núi cao, vực sâu. Trên chiếc xe Land cruiser, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của con sông lớn phía dưới vực. Còn 7km nữa mới vào đến xã Hừa Ngài, thuộc huyện Mường Chà.
Mặc dù đã được thông báo về đoạn đường khó này, nhưng tôi cũng cảm thấy ‘phát hoảng’ khi thấy cái dốc dựng đứng của lối rẽ. Vốn đã khá quen với nhiều cung đường vùng Tây Bắc nhưng tôi cũng phải rối rít xin với lái xe cho tôi xuống. Dốc lên núi thì rõ cao, nhìn xuống qua một con đường nhỏ là vực sâu rồi! Mấy người trên xe cười bảo tôi hãy cứ yên tâm, bác tài đã lái quen con đường này.
Thót cả tim vì sợ khi vượt qua cái dốc đá nhấp nhô, gần như dựng đứng, chúng tôi ai nấy lại không nhịn được cười khi chiếc xe cứ ngật ngưỡng lăn từng bánh trên đoạn đường hiểm. Đường được xếp bởi những tảng đá hộc to. Mỗi lần bánh xe di chuyển chúng tôi người thì va đầu và trần xe đau điếng, người thì đổ nghiêng vẹo bẹp dúm sang một bên xe. Có đoạn chúng tôi phải xuống đi bộ để xe nhẹ dễ đi …
Cứ như vậy, không biết mất bao lâu chúng tôi mới đến được điểm trường.
Một cảm giác khó tả khi chúng tôi nhìn thấy lớp học xinh xinh của các bé nằm xa xa dưới thung lũng. Các bé lớp mẫu giáo bạo dạn, tự nhiên trong những bộ quần áo dân tộc màu sắc rực rỡ đón chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ.
Chúng tôi trao những gói quà cho các bé, trao gửi tình yêu thương từ những tấm lòng của bà con ô bác dưới xuôi. Yêu và thương lắm khi hầu hết các bé không biết cách ăn chiếc kẹo gói bằng nilon, có bé lại tưởng nhầm chiếc tẩy màu xanh, màu hồng xinh xinh là những chiếc kẹo …
Bóc cho từng bé những chiếc kẹo mà chúng tôi ai cũng rưng rưng. Người dân nơi đây hầu như sống bằng cuộc sống tự cung tự cấp, họ trồng ngô trên những vạt đất to nhỏ khác nhau giữa những các phiến đá. Có chăng một tháng một lần họ mới đi bộ hơn 40km xuống chợ bán con lợn, con gà, gùi ngô … rồi mua những nhu yếu phẩm cho gia đình. Kẹo, bánh là thứ đồ xa xỉ mà không bố mẹ nào nghĩ đến.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng hình ảnh các bé với những nụ cười lấp lánh, thơ ngây, những ước mơ giản dị, hồn nhiên vẫn mãi đọng lại trong tôi. Không biết cuộc sống của các cô giáo, các anh lái xe và các bé… giờ đây sao rồi?
Thảo Mộc
Xem thêm: