Nơi ấy đời ta lại bắt đầu, trở về nguyên vẹn với chính ta!
Tôi đã gặp em ở xứ Đài Hái chè trên núi A Lý Sơn Long lanh sương giọt in nắng sớm Sao chè, đóng gói tới chiều hôm... Tôi đã gặp em ở Cô Thôn Bên đường xe lửa bán với buôn Cửa hàng tạp hóa nhà em nhỏ Buôn bán vào ra chẳng biết buồn... Tôi đã ...
Ôm tất cả nỗi tủi sầu nhân thế, thân ai bơ vơ chìm nổi giữa dòng đời?
Ôm tất cả nỗi tủi sầu nhân thế Thân bơ vơ chìm nổi giữa dòng đời Biết tìm ai để san sẻ nửa lời Đành câm nín thu mình trong tổ kén Tiếng nấc nhỏ buông mỗi đêm đến nghẹn Nước mắt lăn chát mặn xoáy tâm can Hờn yêu thương gửi trăng nước mây ngàn Ghen ...
Người ơi! Ví thử ngàn năm đợi, có xứng cau xanh quyện thắm trầu?
Dõi mắt tìm nhau chẳng thấy đâu Một mình lặng lẽ đứng trên cầu Chiều hoang dần xuống trong trời thẳm Đêm quạnh dâng lên giữa biển sầu. Xa mặt cách lòng tình chẳng nhạt Gần nhau đối diện nghĩa thêm sâu Người ơi! ví thử ngàn năm đợi Có xứng cau xanh quyện thắm trầu? Thanh Bình
Trăn trở với thế nhân: Lụy bi tình cảm, đường không lối, đầu bạc, răng long ta trách ai?
Con đường nhân sinh ngắn hay dài? Giấc mộng lợi, danh hóa ương tai Lụy bi tình cảm, đường không lối Đầu bạc, răng long ta trách ai? Ánh sáng cuối đường hầm, ai thấy?! Đường về sáng tỏ, mấy ai hay Sống trong thực tại mà hư ảo Biết chăng Phật Chủ đã dang tay Cuộc đời ...
Bình yên nơi ấy ta về cùng hạc vàng mây trắng…
Chiều tím chiều tím sóng mắt lao xao Sóng miên man lời tự tình mây nước Gió se sắt ấp mình trong rét mướt Khói sương mờ khao khát bóng thiên di. Đường dặt dìu thương những bước chân đi Đêm khép mình đìu hiu thương mắt lá Bàn tay thương nhau ủ ấm miền gió ...
Biển nhớ ai mà đêm về trăn trở? Mà ngàn năm con sóng mãi bồi hồi…
Biển đã thức dậy từ lâu Mắt biển là mặt trời tròn xoe với hàng mi vàng rực rỡ Sáng tinh khôi, mặt trời lên bỡ ngỡ Biển nhớ ai mà đêm về trăn trở? Mà ngàn năm con sóng mãi bồi hồi... Như những ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời Màn đêm buông chỉ ...
Xanh biếc tuổi đôi mươi
Nỗi buồn và niềm vui Nỗi buồn ơi hãy theo sóng cuốn đi Chỉ còn lại niềm vui thôi nhé ! Nỗi buồn mang màu mây, niềm vui như màu lá Mây tan rồi nắng hóa màu xanh Lá sẽ hát những bản tình ca trong mưa, trong gió Trong mỗi ban mai và trong hoàng hôn ...
Nước mắt của những vì sao – Chương 42: Cái chết của khỉ Còi
Tiến vào miền đất dữ, nguy hiểm trùng trùng. Trong một lần vượt qua cánh rừng ma quỷ, vì một chút bất cẩn, Tiểu Minh đã gây ra cái chết của khỉ Còi. Cậu hối hận khôn nguôi. >> Nước mắt của những vì sao – Chương 41: Bình nước suối ...
Chồng thư cũ, bỗng ùa về kỷ niệm, đóa hoa nào, lóng lánh mắt ngời mưa?
Chẳng hiểu đêm nay sao khó ngủ, Tiếng ve ngân có dịu bớt hè? Chừng ấy năm, Ngỡ đời cứ lê thê. Chồng thư cũ, bỗng ùa về kỷ niệm... Nhìn chữ xưa, mà hồn luýnh quýnh. Đóa hoa nào, lóng lánh mắt ngời mưa? Cổng trường nào, loang loáng nước hồ xưa? Thời gian dài nhẵng, Không gian ...
Mải miết tìm em giữa mùa mưa, trong tiếng thở của thời gian rất nhẹ
Em đâu rồi? Em của ngày xưa Trả tôi lại một thời xa vắng Mối tình đầu, tôi giấu trong khoảng lặng Khúc nhạc đầu dang dở chẳng thành câu. Em đâu rồi? Tìm em giữa mùa ngâu Cầu Ô Thước đã đến ngày chưa nhỉ? Anh lục tìm, tìm em trong tâm trí Khắc khoải nửa ...
Ơi con sông màu nâu, đã ngàn đời mơ mộng
Gió mùa thu đang lên Nắng sông Hồng vừa xuống Mềm mại vồng dâu uốn Xô hàng cây lao xao Phù sa đục một màu Cho đôi bờ lá biếc Tiếng hát ai tha thiết Níu cong những cánh buồm Sông rẽ ngả đôi dòng đôi ngả đường .. Chảy về đâu cũng gặp Biển bát ngát trùng khơi Yêu lắm ...
Sáng ơi, tiếng hót sao lành? Ta cất đấy, giữa trời xanh mây vàng…
Sáng ơi, tiếng hót sao lành? Ta cất đấy, giữa trời xanh mây vàng. Rời cõi Thiền, chút lang thang, Tìm nhân thế, bấy nhiêu dòng ngược xuôi? Lên trên ấy, ngắm mặt Người, Ai cũng rạng, nở nụ cười rạng tươi. Ước gì sáng ngắm mặt Trời, Tối nhìn minh nguyệt, đợi người xa ...
Hãy để tình thương xóa hận thù, cho người nhẹ nhõm lòng thảnh thơi
Hãy để tình thương xóa hận thù Cho người nhẹ nhõm lòng thảnh thơi Hờn ghen dỗi giận... lòng u tối Ảo não chèn đua... mắt chột mù Giũ oán sâu chìm tươi vạn thuở Xây đời tỏa rạng sáng ngàn thu Tâm hồn thánh thiện vui hòa mãi Há phải phiền ưu giữa "ngục tù". Sông Lam
Trải qua bao nỗi đoạn trường, con giờ mới hiểu tình thương mẹ hiền
Oằn vai lam lũ một đời!... Mẹ mong con Mẹ nên người Mẹ vui! Công ơn của Mẹ dưỡng nuôi... Làm sao trả hết kiếp người này đây? Áo sờn che tạm vai gầy... Mồ hôi, nước mắt đong đầy tình thương... Trãi qua bao nỗi đoạn trường... Con giờ mới hiểu tình thương Mẹ hiền. Ngọc Nghĩa ...
Tàn canh mộng đổ vô thường. Bơ vơ quán trọ khói hương đọa đày
Mười lăm năm một bước đường Ðau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi Ðêm dài tưởng tượng Cha ngồi Gối cao tóc trắng rã rời thân con Phù sinh một kiếp chưa tròn Chiêm bao cánh hạc hãi hùng thiên cơ Tuần trăng cữ nước tình cờ Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương Tàn canh ...
Đêm huyền ánh nguyệt tỏa ngàn phương, gió quyện hồn mây khuất dặm trường
Đêm huyền ánh nguyệt tỏa ngàn phương Gió quyện hồn mây khuất dặm trường Cánh nhạn vờn chao, làn nước lụy Nguồn tâm khẽ lắng, giọt chơn thường Người an, cảnh hoán vô tư lự Đạo vị, trần xoay bất chướng chương Thỏa khí phong nhiên vui hứng bút Tuần hoàn hạ đáo ý đô lương Phan Thành ...
Thiện Duyên: Phúc thiện gieo mầm thu quả đẹp, tâm đầy nhã đức tiếng vang ngân
Người hiền sẵn tánh khó xoay vần Phú tứ nào ghi rõ dạ trần Chân bước dịu dàng lòng ổn định Lời thơ trầm lặng nét bày phân Hào quang xán lạn soi nhân thế Phật pháp diệu huyền thấm nghĩa ân Phúc thiện gieo mầm thu quả đẹp Tâm đầy ...
Nghìn thu trở giấc hương trầm lắng, cứu vớt hồn ai giữa chốn này…
Cách trở bao năm nay trở về, Rộn ràng ký ức chuỗi dài thê, Xa nghe vạn kiếp chìm lưu lạc, Lay chuyển tâm can giữa vô thường. Phật Pháp đèn soi chỉ dẫn lối. Dòng đời hư ảo vốn vô minh, Cổ nhân lưu dấu trên hang động, Diễn nghĩa quảng khai lắng tâm bình. Lữ khách ...
Tản văn: Bài thơ một chữ
Tản văn "Bài thơ một câu" của tác giả Nguyễn Quốc Văn đề cập đến cách giáo dục con cái của người xưa. "Yêu cho roi cho vọt", tuy nhiên ngọn roi ấy rất "lành" bởi nó xuất phát từ yêu thương và đức hạnh. Thuở tôi còn nhỏ, nhà tôi ...
Chiều Hàm Luông…
Một ngày thả lưới giăng câu Được cá thì ít mất nhau thì nhiều... Lưỡi câu vướng phải mồi yêu Giật lên chỉ được nửa chiều Hàm Luông... Nguyễn Quốc Văn
Thiên địa phong trần, mệt bước đa truân?
Gió vũ trụ chỉ vừa hiu hắt, Muôn vì sao riu ríu rủ nhau trôi, Ta theo gió , Bỏ mây ở cuối vòm trời... Thiên khung mở , Đại khung lớp lớp, Thấy mờ xa, Trái Đất tẻo teo.... Cả hệ Ngân Hà như chấm bụi, Đỏ hồng hoang, He hé chút mặt trời... Thửa xưa , Ta từng ở loài ...
Một kiếp hồng trần thôi đã tận, tàn tro khói bụi phủ mây ngần
Ác nhân chỉ nghĩ điều nông cạn Lưỡi độc tay sắt cùng xuất trận. Một kiếp hồng trần thôi đã tận Tàn tro khói bụi kiếp lụi tàn Mưa gió liên miên trời đất tối, Ý chí vững vàng tâm kiên định, Sấm dữ vang rền chấn thiên nộ, Bao nhiêu ân oán cảnh biến thiên. Hạ Ước
20 năm dài với gió giông, niềm tin vững chắc mãi trong lòng
20 năm dài với gió giông Niềm tin vững chắc mãi trong lòng Ma nạn trùng trùng không lay chuyển Lừa dối truyền loan vẫn vững tâm Sát bước bên Thầy tu Đại Pháp Thân tâm đạo đức được hồi sinh Rời xa xấu ác tồn thiện niệm Tỉnh giấc mộng dài thoát vô minh 20 năm dài ...
An nhiên cuộc sống tường hòa, khoan dung độ lượng, kiếp người yên vui
Có ai ngăn được trời buồn Khi trời đổ lệ, khởi nguồn mưa rơi. Nhưng trời sao lại biết buồn? Bởi vì nhân thế, bão cuồng phong ba. Kiếp người là kiếp đớn đau Thương yêu uất hận, biết đâu vui vầy Nhân tâm đắc sở tại nhân Nhãn tiền quả báo, tự thân lai ân. Là khi ...