Chân Thiện Nhẫn tỏa từ bi, lòng người cao thượng quy về thiện lương
Đôi lời về tác giả: Tác giả Trần Tích Thiện là hội viên Hội nhà văn Hải Phòng, thơ của ông đã in trong tập ‘Tiếng lòng sóng đời’ của Nhà xuất bản Hội nhà văn. Nỗi niềm trong thơ ông có lúc xót xa, nuối tiếc, đau đáu thế sự; nhưng ...
Âm vang Đại Pháp giữa đời, giúp tâm hướng thiện giúp người an yên
Hồ Tây phẳng lặng như tờ Lơ thơ sen nở, lững lờ bèo trôi Hoàng hôn tím phía chân trời Âm vang Đại Pháp giữa đời thị phi. Được thân người có dễ chi 'Nhân thân nan đắc'... thị phi phải tường Tai ương kiếp nạn không lường Chân tu Đại ...
Én ơi, ta đợi mùa xuân!
Mặt trời ngả xuống đằng nam Gió bâng khuâng lạnh, đông lang thang về Con đò dạt đến chân đê Bước chân lữ khách đi về xa xôi. Trăng trôi nửa bóng giữa trời Người đi mang mảnh tình rơi bên đường Bến chiều người lẫn ...
Muốn cưỡi trường phong, phá sóng muôn dặm
Tông Bính và Tông Xác Thời Nam triều chú hỏi cháu đáp Thấm thoát đã nghìn năm. Gió vạn lý đuổi mây vạn lý Vần vũ trong thiên địa tuần hoàn Khách vạn lý tìm theo ý chí Tâm hữu cầu, tu luyện gian nan Người hỏi người bao la trời đất ...
Bốn mùa yêu thương, bốn mùa thổn thức
Có một mùa yêu còn mãi trong ta Mùa của nắng vàng trải dài rực rỡ Ta gặp nhau, ngày đầu bỡ ngỡ Nắng vàng cười, ngộ nghĩnh nắng vàng say. Mùa yêu ơi, lành lạnh gió heo may Sát lại bên nhau, thêm làn hơi ấm Tay trong ...
Ngẫm chuyện xưa, đưa chuyện nay: Đã làm trai đừng để sống phí hoài
Xưa Lưu Bị ở Ngô Nếu tham hương tiếc sắc Ham chén, hát nghêu ngao Chắc như cỗ trống đặc Tay dẫu giục liên hồi Tiếng không thành âm sắc Binh lính chỉ rã rời Làm nên kẻ phi thường Ắt là trong ý chí Không buồn vui tầm thường Cũng không ...
Một bàn chân quẫy sóng, tan một vùng trăng mơ
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở... Giọt ngọc trai cựa quậy, Sóng trên bờ... Ta trở mình, gượng ...
Cha dạy con đạo lý làm người, con viết nên đôi dòng thơ vụng
Ngày của Cha... Viết về cha... Đôi dòng thơ vụng ...bỗng xa xót cười! ... Một đời nước mắt mồ hôi Dễ đâu lèn gọn trong lời nói suông Tưởng đời cũng trải, cũng khôn... Chợt ra thân trẻ tầm thường ngu ngơ! Bao ngày sương sớm nắng trưa Những ...
Đại Lải chiều thu mênh mông hồ, người phố về quê dạ ngẩn ngơ
Hồ gợn sóng, dáng chiều đổ bóng Khói sương mờ, lắng đọng hồn ai Yêu kiều mình hạc, xương mai Xa xăm mắt biếc lồng hai bóng hồ Người từ chốn thành đô ghé lại Thênh thang hồ mềm mại gió đưa Cảnh quê lay động người xưa Để cho hồn ...
Tình em trao trọn cho anh, cỏ hoa làm chứng, vầng trăng làm đèn
Cỏ non mềm ướt đẫm sương đêm Ướt đẫm ánh trăng êm đềm trên cỏ Em ướt đẫm trong lòng nỗi nhớ Cọng cỏ non mềm ngọt lịm giữa làn môi. Nắng đã tắt lâu rồi chỉ em với cỏ thôi Với cả vầng trăng tròn đầy tha thiết Vằng vặc ...
Hãy nín đi em cho biển trào vị đắng, để mặn mòi thấm đậm giữa lòng nhau
Đừng khóc nữa em, biển hãy còn thu Ngàn con sóng vẫn cập bờ hạnh phúc Gió vẫn gió, ngọt ngào thổn thức Cát vẫn trắng yên bình trong ánh nắng pha lê. Biển vẫn mênh mông trong xa ngái nhường kia Ôm mặn chát giữa ngàn đêm thao thức Nồng ...
Lời cha dặn: Khó khăn không được trách đời, tuyệt không trách Đất, trách Trời nghe con!
Đường đi còn lắm gian nan Mong con cố gắng vượt ngàn trùng khơi Khó khăn không được trách đời Tuyệt không trách Đất, trách Trời nghe con. Bố không quản sức hao mòn Chỉ mong con được vuông tròn tấm thân Tự lập từng, những bước chân Không dựa, không ...
Ngắm nhìn con ngủ: Ba cố gom cả đêm đông, cho con ấm cả giấc nồng thương yêu
Khi ba đi con chưa tỉnh giấc Khi ba về con đã ngủ say Bởi do công việc tối ngày Phải đâu vì đã buông tay hững hờ Nhìn con trẻ ngây thơ tròn mộng Giấc mơ non mở rộng tương lai Ba quên nhọc mệt chông gai Quên ...
Thiên lý vốn vĩnh hằng chẳng đổi, chỉ con người tự dối bản thân, mới làm ra sự trầm luân
Những ai sống một đời giành giật Suốt tối ngày chật vật thở than Phải chăng sâu thẳm lòng tham Nên không buông xuống, thanh nhàn tiêu diêu? Những ai giấu những điều toan tính Chẳng giữ lòng ngay chính thẳng ngay Ngọt mình nhận, đẩy người cay Liệu hay đang ...
Biết đâu gió núi với mây ngàn, chân trời ba bận giữa hợp tan?
Thơ, là tiếng lòng của người thi sĩ. Khi kết hợp với thể thơ được dung luyện qua năm tháng cuộc đời, thì thơ có khả năng đưa người đọc thăng hoa. Bản thân thi sĩ, cảnh giới tinh thần của họ có lẽ cũng đã ngấm vào từng câu ...
Ai là tôi giữa đời thường?
Đồng xanh vàng Nắng ngập tràn Hồ gợn sóng Gió mơn man Sen nồng nàn Liễu mơ màng Sông uốn lượn Bèo miên man Hoa cỏ biếc Lúa thơm thơm Người hiền thảo Đường vàng rơm Kênh lặng lẽ Nước soi gương... Trưa nắng nhẹ Màu quê hương! Lúa thơm thơm. Người hiền thảo. ...
Gác mộng hồi gia, vững lòng cầu Đạo
Cố viên Thân ta góc bể chân trời Trần gian thấy chẳng có gì vui Một lòng cầu Đạo mong là thấy Dốc tâm quyết ý không bồi hồi Vân vân tuế nguyệt vòng thiên địa Vạn vạn hư không một cõi trời Nhớ nhà nhớ cả càn khôn ấy Bước thêm ...
Gót sen lấm bụi phong trần, hờn ghen chi những vũ vần bão giông
BÙN và SEN Nếu không có đất bùn đen Làm sao có được đóa sen rạng ngời. Hương thơm thanh khiết dâng đời Cũng qua chắt lọc từ nơi bùn lầy. HỜN GHEN Em ơi đừng có hờn ghen Giữa cơn thác lũ bon chen kiếp người. Trời sinh em để nói ...
Em gửi gắm khát khao vào giông bão, để hòa vào tình biển lớn mênh mông
Em vẫn hát những bài ca về biển Nơi có gió đại dương ru những con tàu Nơi có cánh hải âu vùi trên sóng Nơi ngàn đời biển xoa dịu những vết đau. Em vẫn hát những bài ca về biển Nơi phong ba giông tố đến bất ngờ Riêng ...
Gặp người gánh nước ao xưa, bờ vai mỏng mảnh lặng che nón thầm
Chiều nay về với hội làng Có ai kéo nón đi ngang thẹn thùng Thoáng nhìn bỗng thấy rưng rưng Hình như người ấy đã từng, hình như... Một thời gánh nước ao xưa Cùng nhau hò hẹn sớm trưa ngọt ngào Lời thương buộc cọc cầu ao Lời yêu buộc ...
Mưa rào nhớ giọt mưa Ngâu, ngàn năm không ướt cho nhau một lần
Mưa rào nhớ giọt mưa Ngâu Đất trời giăng măc bắc cầu vào thu Những giọt mưa, những giọt mưa Mong manh rơi tự ngàn xưa rơi về Đưa tay hứng giọt cuối hè Lòng nghe man mác tiếng ve sôi chiều Cô đơn mưa rót liêu xiêu ...
Nhớ sông quê: Cánh cò chớp trắng trong sương, lục bình tím ngắt nhớ thương một thời…
Sông quê tựa dải lụa hồng Thuyền ai một mảnh trăng cong hững hờ Cải vàng giấu nỗi buồn mơ Dâu vồng sóng biếc đôi bờ xôn xao. Thuyền về xô bến nôn nao Hoàng hôn buông xuống một màu tương tư Mái đình như thực như mơ Nghiêng ...
Người gõ cửa giữa phố xá phồn vinh hoa lệ
Giữa phố xá phồn vinh hoa lệ Có một bà già lặng lẽ bao dung Gõ cửa từng nhà, vào từng cửa hiệu Không mua hàng, chẳng xin nước uống Chỉ tặng nụ cười, chỉ tặng lời khuyên: “Đạo đức bây giờ như cát lở bờ sông Thức dậy đi thôi, xin đừng mê mờ mãi Phản ...
Mồ hôi ướt trên trán bố, đọng thành giọt giữa nếp nhăn…
Ngày con sắp đi học xa Bố chọn chỗ này đào giếng Nhà mình ở lưng chừng dốc Đất cao, mạch nước khó tìm Bố đào đá bằng búa chim Mái tóc dính đầy bụi đất Tay bố rộp phồng, có rát? Cứng trơ lớp đá gan gà Hôm ấy con đi ...