Ai đã đi qua tuổi thơ mà không lưu lại chút hoài niệm, có những kí ức không chỉ riêng mình ta cất giấu mà còn được cả đám bạn giữ chung, sợ một mai lớn lại quên đi mất…
Tuổi thơ, đứa nào cũng thèm được đạp xe.
Những ngày mới tập đi thường lao vào đống rơm, ổ gà…ngã rồi lại bò dậy đi tiếp vẫn chẳng thấy đau. Đến lúc biết đi thì đứa nào cũng thích thả dốc, đi lên cầu hoặc bờ đê cao chất ngất thả cho xe chạy xuống. Nhiều đứa chưa biết dùng phanh mà đã lao cả người và xe xuống bờ sông hay đồng ruộng.
Ngày nhỏ không thích ngủ trưa, cứ đợi khi người lớn không để ý thì lặng lẽ rủ đám trẻ trong xóm đi tổ chức các trò chơi bí mật. Có hôm thì chọc tổ ong, đợi ong bay ra rồi cả lũ co chân chạy. Tôi là đứa nhát nhất hội, lúc nào cũng đi sau và phản ứng chậm, khi tụi nó chạy hết rồi tôi vẫn còn ở đó và luôn bị lùi lại phía sau, và lúc nào tôi cũng là đứa bị ong đốt nhiều nhất. Sau tôi sợ nên không tham gia cùng bọn nó mà chỉ đứng ngoài đợi.
Buổi tối mà mất điện là cả hội rủ nhau tán chuyện. Vì mất điện trời tối nên mới thích kể chuyện ma. Tôi nhớ nhất vụ thằng bạn kể chuyện con ma xó đứng nấp ở góc tối để theo dõi mình, mình làm gì nó cũng biết. Đứa nào mắt cũng mở tròn như hai cái đèn pin, não căng hết cỡ để nghe. Nghe xong không đứa nào dám về, cả hội chia nhau đưa về. Hai đứa cuối cùng nhà ở gần nhau nhất, đứa về cuối cùng là bản lĩnh nhất nhưng cũng nhắm mắt để chạy cho nhanh.
Được nghỉ hè là được thỏa sức vui chơi, cả hội kéo nhau đi hái quả bàng rồi lấy gạch đập vỡ ra, nhặt cái nhân bên trong để ăn. Đứa nào ẩu thì đập cả vào tay rồi kêu oai oái, những đứa còn lại lăn ra cười đắc thắng, một lúc sau chính những đứa cười to nhất lại đập gạch vào tay mình. Ôi tuổi thơ sao ngọt ngào đến vậy…
Những buổi chơi đồ hàng đóng kịch có ai còn nhớ không? Lấy gạch kê thành bếp, lấy lá chuối đan thành nồi, và các loại tạp nham kiếm được cho vào nấu, cũng củi đun bên dưới. Rồi phân nhau đứa nào làm ông đứa nào làm bà, đứa nào làm cháu, ở nhà cơm nước chăm nhau, có vậy mà buổi sáng trôi qua trong nháy mắt.
Những trò chơi tuổi thơ giản đơn mà thật ý nghĩa, mấy đứa trẻ trong xóm cứ như vậy trông nhau mà không cần người lớn.
Đám trẻ con chúng tôi ngày xưa hồn nhiên lắm, cả đám đi gom những bông hoa trứng cáy vàng ươm, tết lại thành những chiếc vòng dài. Tết xong mấy đứa bàn nhau, ai chịu làm cô dâu thì sẽ được đội vương miện hoa trên đầu. Rồi có đứa lại đi kiếm mấy bông hoa xuyến chi về bó lại thành bó trao cho đứa nhận làm chú rể. Cả đám kéo theo cô dâu chú rể, vòng vòng quanh ngõ suốt những ngày hè ve kêu inh ỏi.
Ngày còn nhỏ, mấy đứa thương động vật lắm, thấy con nào không may “qua đời” thì cả hội lại rủ nhau đi “đưa đám”. Tôi nhớ có lần cả đám xúm vào vờn một con cua, nó mệt quá quay ra ngất xỉu. Mấy đứa lo quá đi nhỏ từng giọt nước vào miệng cua mong nó tỉnh lại rồi thả về đồng mà không dám nghịch nữa.
Xưa có lần bố bắt cho tôi một chú bọ ngựa, được sở hữu một sinh vật nhỏ bé trên tay mới cảm thấy quý làm sao. Ngày ấy tôi còn nhỏ nên chả biết gì, đi ngủ lo bọ ngựa của tôi chạy đi mất mới bắt bỏ vào cái hộp. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy nó chết rồi, tôi khóc nức khóc nở thương bọ ngựa cả buổi sáng rồi mới đem ra mảnh vườn sau nhà chôn xuống.
Những hôm bố mẹ vắng nhà buổi tối, tất cả các bóng điện đều được bật sáng trưng. Dù vậy, tôi cũng không đủ can đảm để bước chân ra khỏi giường, vương quốc của tôi chỉ vỏn vẹn trên đó, chăn màn đều được tôi đưa ra để đóng vai Hoàng thượng hoặc Công chúa. Cứ vậy ngồi độc thoại một mình để nhanh cho đến giờ bố mẹ về mà không phải sợ.
Chúng ta đi qua tuổi thơ để rồi lại thèm cảm giác được trở về, được hồn nhiên vô tư, được yêu và biết yêu thương tất cả mọi điều xuất hiện bên mình. Không phải bận bịu bon chen nơi dòng đời hối hả này, nơi mà người ta luôn vô tình chẳng còn nhận ra nhau…
Gia Viên