Một đôi giày thoải mái và ấm áp trong mùa đông là một điều vô cùng quan trọng. Nó cho bạn một cảm giác an toàn tối thiểu khi biết rằng đôi bàn chân của mình đã được bảo vệ khỏi cái lạnh tê tái và những vật sắc nhọn trên đường. Nhưng trong cuộc sống rộng lớn ngoài kia, còn nhiều lắm những con người mà với họ, một đôi giày ấm vẫn còn là một điều xa xỉ.
Tuy vậy, trong cuộc sống hiện đại, hầu hết chúng ta đều bận rộn chạy theo những công việc, những bận bịu của riêng mình. Để rồi không mấy ai có đủ thời gian để đi chậm lại và nhìn xuống những đôi bàn chân đang bước qua và tự hỏi liệu còn ai không có một đôi giày ấm trong khi mùa đông giá buốt sắp về.
May mắn thay, ở một phương trời xa xôi của nước Mỹ, có một cậu bé học cấp 3 đã đặt cho mình câu hỏi ấy. Hôm đó, Connor, nhân vật chính trong câu chuyện nhỏ của chúng ta cảm thấy mệt và muốn về nhà sớm. Cậu đã nhờ mẹ đến đón và tất nhiên, mẹ cậu đồng ý. Họ cùng nhau trở về dùng bữa trưa tại nhà.
Trên đường về, Connor và mẹ đi ngang qua một người phụ nữ vô gia cư đẩy chiếc xe giống trong các siêu thị, trong đó là tất cả những gì bà có. Cậu bé quay sang và nói với mẹ rằng: “Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Cô ấy đi đôi giày đinh (giày dùng trong chơi bóng rổ) như một đôi giày. Con ước gì con có thể mua cho tất cả những người khó khăn mà con gặp một đôi giày thật thoải mái. Cô ấy hẳn đã đi bộ khắp mọi nơi với đôi giày ấy. Một đôi giày đinh!”
Người phụ nữ vô gia cư này đã ở trong khu phố từ rất lâu rồi, nhưng không ai để ý và muốn giúp đỡ bà ấy.
Connor đã nhờ mẹ đưa tới trung tâm mua sắm Ross, cậu muốn mua giày. Trong dòng trạng thái trên facebook chia sẻ lại câu chuyện của con trai, bà Laffan cho biết, Connor đã suy nghĩ rất cẩn thận về những gì mà cậu ấy sẽ mua. Cậu bé muốn mua một đôi giày thật thoải mái, cùng một đôi thật chắc chắn và ấm áp, bởi cậu muốn đôi giày có thể giữ ấm cho người phụ nữ mà cậu chưa từng gặp một lần nào trong mùa đông sắp tới. Cuối cùng Connor đã chọn được một đôi giày thể thao, một đôi bốt mùa đông và 6 đôi tất, cậu đã mua tất cả bằng chính tiền của mình.
Bước ra khỏi cửa hàng, Conner và mẹ lên xe, đi tìm người vô gia cư trong khu phố. Họ không gặp chút khó khăn nào để tìm thấy bà. Conner nhanh chóng xuống xe, đem món quà tới cho người phụ nữ. Mẹ cậu chỉ được chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ từ xa. Bà thấy người phụ nữ ấy ôm lấy con trai mình. Khoảnh khắc ấy đã khiến bà chụp lại hình ảnh của con trai và người phụ nữ xa lạ, và thấy mắt mình nhòe đi.
Nhưng đó chưa phải là điều tuyệt vời nhất.
Khi Connor tạm biệt người phụ nữ và vào xe. Cậu bé ngồi yên trong giây lát, mắt nhìn ra phía xa rồi mới lên tiếng: “Mẹ, … hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Và cô ấy đã rất hạnh phúc.”
“Vũ trụ luôn vận hành một cách bí ẩn. Thằng bé đã có một ngày thật khó khăn và đã cảm thấy không khoẻ, nhưng hành động nhân ái của con đã làm thay đổi tất cả. Hành động ấy rất ý nghĩa với con và cả với bản thân tôi. Rất nhiều điều nhỏ bé đã được an bài cẩn thận để mọi thứ đến vào đúng khoảnh khắc đó. Thằng bé không đặt câu hỏi, không phê phán và cũng không nói xấu về hoàn cảnh của người phụ nữ ấy. Đơn giản chỉ lo lắng cho bà ấy. Và con cũng không hề sợ hãi khi bà ấy dang rộng vòng tay ôm lấy. Ngược lại con còn ôm chặt bà ấy.
Chúng ta cần nhiều hơn nữa những khoảnh khắc như thế này, đặc biệt trong cuộc sống với quá nhiều những điều khủng khiếp hiện nay. Chúng ta có thể lấy đây làm ví dụ cho chính mình. Tôi tin rằng tất cả mọi người sẽ có thể thương yêu một người xa lạ bằng sự ngây thơ của một đứa trẻ. Hãy sống với sự đồng cảm và trao đi tất cả những gì bạn có thể. Đứa trẻ này đi học, chơi đá bóng và làm việc 6 giờ một tuần. Thằng bé đã tiêu trọn vẹn một tuần lương của nó và vô tình đem tới cho người phụ nữ ấy một món quà vào đúng ngày sinh nhật… đơn giản vì con lo lắng cho bà ấy.”
Phía trên là những dòng tâm sự của bà Laffan khi chia sẻ lại câu chuyện của con trai bà. Những tâm tình ấy có phần nào đó trùng khớp với những suy nghĩ của bạn khi đọc câu chuyện này?
Chúng ta thường để mình bị cuốn vào vòng xoáy của những khó khăn của riêng mình, rồi quên mất rằng, vẫn có những người còn đang chịu khổ hơn chúng ta rất nhiều. Phải chăng, Connor đang nhắc nhở chúng ta, có một phương cách khác để chữa lành nỗi đau của chính mình đó là quan tâm và khiến cho một hoặc nhiều những người khác cảm thấy hạnh phúc. Hay nói một cách đơn giản, khi ta sống để đem lại hạnh phúc cho những người xung quanh, cuộc sống của ta sẽ có thêm rất nhiều động lực.
Hải Lam