Đó là một buổi sáng ảm đạm sương mù. Khi xe bus đến trạm dừng, một cậu bé người rất bẩn, tay ôm chiếc túi đi theo một người đàn ông bước lên xe. Nhìn bộ dạng họ có vẻ như là công nhân xây dựng.
Xe bus hôm đó rất đông, chật cứng người. Vừa hay có một cô gái trẻ xuống xe, cậu bé liền ngồi vào chỗ đó còn người đàn ông đi cùng thì đứng bên cạnh.
Trạm dừng tiếp theo có một người phụ nữ mang thai bước lên xe, cậu bé đứng dậy nhường chỗ và lễ phép nói:
– Cô ơi, cô ngồi xuống đi ạ!
Người phụ nữ mang thai liếc nhìn cậu bé bẩn thỉu rồi im lặng quay đi. Cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống sàn, rút từ trong bao áo một chiếc khăn tay mới tinh và lau chỗ mình vừa ngồi rồi sau đó mỉm cười nói với người phụ nữ:
– Cô ơi, con lau sạch sẽ rồi. Cô ngồi xuống đi ạ, không còn bẩn nữa đâu.
Người phụ nữ đỏ mặt ngồi xuống, không nói được lời nào.
Cậu bé vừa cầm chiếc túi lên thì đột nhiên xe bus phanh gấp khiến cậu suýt bổ nhào về phía trước nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc túi trước ngực.
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh nhìn cậu bé âu yếm rồi nói:
– Con quả là một cậu bé ngoan!
Cậu bé ngây trả lời:
– Bà ơi, con không phải là đứa trẻ ngoan. Mẹ luôn mắng con vì lúc nào cũng quá quan tâm đến chuyện người ta nói gì, nghĩ gì về mình. Nhưng hiện giờ con không nhe thế nữa. Con đã dũng cảm như Forrest Gump rồi!
Người phụ nữ mang thai có phần xấu hổ. Cô cố tình cúi mặt xuống, hi vọng không ai quay sang nhìn mình.
Người phụ nữ lớn tuổi ngạc nhiên hỏi cậu bé:
– Con cũng biết Forrest Gump sao?
– Dạ, lúc trước mẹ thường đọc cho con nghe.
– Vậy con học được những gì nào. Kể cho ta nghe xem.
– Điều con học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác. Mình chỉ cần sống thật tốt và đi theo con đường riêng, vì mỗi người là duy nhất, giống như đủ loại sôcôla vậy, và ai cũng có điều đặc biệt riêng.
Người phụ nữ lớn tuổi âu yếm xoa đầu cậu bé rồi hỏi tiếp:
– Mẹ con làm gì?
– Dạ, mẹ con trước đây là giáo viên ạ.
– Thế còn bây giờ?
Cậu bé cúi xuống, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
– Mẹ con đang ở trong cái túi này!
Người phụ nữ lặng người, mọi người trên xe bỗng chốc im lặng. Rồi người đàn ông đứng bên cạnh cất lời:
– Tôi là chú của cậu bé. Bố của nó đã qua đời mấy năm trước vì bệnh, còn mẹ nó là một giáo viên ở trong làng tôi, rất được mọi người tôn trọng. Dịp nghỉ hè vừa rồi, chị đưa thằng bé lên thành phố làm thuê cho công trường xây dựng để kiếm thêm tiền. Chị dự tính đến ngày khai giảng thì hai mẹ con sẽ trở về. Nào ngờ, cuối tuần trước, khi đang làm việc, chị bị sắt rơi trúng vào người… Trong chiếc túi mà thằng bé mang là tro cốt của mẹ nó…
Người phụ nữ lớn tuổi nắm chặt lấy tay cậu bé, trào nước mắt:
Bây giờ con có còn đọc sách không?
Cậu bé nói:
– Mỗi ngày con đều đến hiệu sách cạnh công trường để đọc sách.
Xúc động trước câu chuyện của cậu bé, mọi người trên xe bus đều nói muốn tặng sách cho cậu. Cậu bé nở nụ cười trong sáng và cảm ơn mọi người.
Dù bị mọi người xung quanh kỳ thị, xa lánh, nhưng cậu bé đã dùng tấm lòng rộng lượng, bao dung để đối đãi hết thảy. Điều này là bởi cậu có một người mẹ vĩ đại, biết dạy con dù nghèo khổ cũng không được kém cỏi mà phải ngẩng cao đầu. Vậy nên, bất chấp ánh mắt của người khác như thế nào, cậu đều làm người tốt nhất có thể.