Đã hơn 700 ngày mẹ không về nhà, đó cũng là thời gian mà cậu bé 9 tuổi Trần Quốc Lộc phải sống những tháng ngày cô độc nhất cuộc đời trong căn nhà hoang vắng, xung quanh là những ngôi mộ đã rêu phong.
700 ngày đêm một mình trong căn nhà trống hoắc, xung quanh là bia mộ
Lộc là con út trong một gia đình có 3 người con. Cũng giống như 2 anh chị của mình, Lộc sinh ra đã chẳng biết mặt cha là ai. Đến năm em vừa tròn 7 tuổi, mẹ khăn gói vào Nam làm việc và từ đó biền biệt không về. Chị gái Lộc được một gia đình tốt bụng nhận nuôi, còn người anh trai 17 tuổi cũng vì kế sinh nhai mà lên Tây Nguyên hái cà phê kiếm sống. Từ ngày đó, Lộc bắt đầu sống một mình, tính đến nay cũng ngót nghét gần 2 năm rồi.
Nếu như không tận mắt chứng kiến, hẳn nhiều người sẽ không tin một cậu bé 9 tuổi như Lộc đã dám sống như thế. Gian nhà mà Lộc cư ngụ hiện nay nằm ở thôn Hà Trung (xã Gio Châu, huyện Gio Linh, Quảng Trị), được dựng lên từ thời Lộc còn “có mẹ”. Có điều, ở xung quanh nhà có khoảng 3-4 ngôi mộ, nên cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, nỗi sợ hãi cứ ám ảnh mãi trong tâm trí cậu bé, cứ ăn cơm tối xong là Lộc lại vội vàng lên giường trùm kín chăn, cầu cho trời mau sáng để thoát khỏi màn đêm tịch mịch.
Theo lời người dân địa phương, Lộc thậm chí còn phải sống trong bóng tối suốt gần 2 năm vì không có điện và em phải thắp sáng bằng đèn dầu. Thấy hoàn cảnh Lộc đáng thương quá, Hội phụ nữ xã đã quyên góp để mua cho em một số vật dụng, dọn dẹp lại nhà cửa và kéo điện về.
Cũng nhờ được địa phương quan tâm miễn học phí và hỗ trợ sách vở nên Lộc vẫn may mắn được đến trường, hiện nay em đang học lớp 4 tại trường Tiểu học Gio Châu. Mỗi khi đi học về, Lộc lại tự mình đi nhặt củi, hái rau để ăn. Nấu cơm, rửa chén, giặt đồ… là những công việc thường nhật của em. Thế nhưng, cũng như bao đứa trẻ khác, Lộc còn nhỏ và em cũng sợ bóng đêm, sợ cô độc, sợ phải lớn lên một mình…
“Em ước gì đừng có ban đêm mà chỉ có ban ngày mãi thế”, Lộc nói với đầy vẻ ngây ngô. Nhưng dù có sợ đến mấy thì Lộc cũng chẳng có ai để bấu víu, chẳng có chỗ nào để đi nên vẫn cứ phải lủi thủi một mình trong căn nhà không có cửa và không có tình yêu thương ấy.
“Đêm nay em đã có mẹ”
Ở trong làng này, cứ hỏi đến cu Lộc “cô độc”, từ người già đến trẻ nhỏ ai cũng biết. Còn bây giờ, ngôi nhà của Lộc đã được “lột xác” với đầy ắp đồ đạc, vật dụng mới tinh. Đặc biệt, sự cô quạnh thường ngày không còn nữa mà thay vào đó là những tiếng nói cười rộn rã, bởi mẹ của Lộc – bà Trần Thị Nhàn (40 tuổi) – đã từ Sài Gòn trở về.
Bà Nhàn là một người phụ nữ có bề ngoài khắc khổ, già trước tuổi, và mắc bệnh tâm thần nhẹ. Bà sụt sùi trần tình, vì nhà quá nghèo, lại không có chồng đỡ đần nên mọi gánh nặng tài chính đều đổ hết lên vai bà. Từ lúc Lộc mới 7 tuổi, bà đã phải bỏ Lộc ở nhà cho anh chị chăm sóc để lặn lội đi làm thuê khắp nơi. Ngờ đâu, sau đó anh trai, chị gái đều đi cả để lại cậu bé lủi thủi một mình.
Lần này về thăm nhà, thấy ai cũng xôn xao việc con trai phải sống một mình nên bà quyết định sẽ ở lại với Lộc, không vào lại Sài Gòn nữa. Vẫn là căn nhà bé tẹo, chưa có cửa ngõ gì, không có thứ vật dụng gì đắt tiền nằm giữa những mộ bia, nhưng hôm nay nơi đó bỗng có tiếng người, bỗng nhiên thấy vui vẻ, ấm áp lạ.
Mặc cho những lời phán xét hay chỉ trích rằng mẹ vô tâm, không có trách nhiệm nên mới bỏ con lại mà đi biền biệt, Lộc chỉ có một niềm vui rất đơn giản: Đêm nay em đã có mẹ. Đối với cậu bé ấy, chẳng cần đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có mẹ ở bên cạnh là hạnh phúc lắm rồi. Nhìn gương mặt và nụ cười rạng rỡ của cậu bé khi phụ mẹ nhóm lửa, nấu cơm cũng đủ để ai nấy đều thấy ấm lòng.
Cảm ơn những tấm lòng hảo tâm, những sự giúp đỡ của các mạnh thường quân đã cho Lộc có một cuộc sống đầy đủ và an lành hơn, cả chính quyền địa phương cũng hứa sẽ tìm cho mẹ em một công việc gần nhà để mẹ con được ở bên cạnh nhau. Vậy là, ánh sáng đã bắt đầu nhen nhóm trong cuộc đời cậu bé bất hạnh, mong rằng những ký ức u tối kia sẽ không còn ám ảnh em nữa để em có thể bắt đầu một tương lai tươi sáng như bạn bè cùng trang lứa.
Nguồn ảnh: Thanhnien
Linh An