Vào một ngày đông u ám, con phố nhỏ yên bình bỗng trở nên hỗn loạn hơn thường ngày bởi một cảnh tượng đáng sợ. Một tên cướp bắt một cô gái trẻ làm con tin, thô lỗ lôi cô chạy cùng khi cảnh sát đuổi theo sau. Hắn hung tợn đánh người và đập phá các quầy hàng trên đường phố để tìm lối thoát…
Tên cướp này đã từng ngồi tù vì ăn trộm một khoản tiền nhỏ trong ngân hàng. Thế nhưng bài học đấy có lẽ vẫn chưa đủ để làm hắn tỉnh ngộ. Lần này, hắn đã lên kế hoạch cướp một ngân hàng khác nhưng lại gặp rắc rối lớn. Trong lúc quẫn trí, hắn đã giết chết một phụ nữ. Để cầm cự trong vòng vây của cảnh sát, hắn bắt một cô gái trẻ khác để làm con tin. Sau khi làm náo loạn cả con phố, hắn cướp được xe của một người lạ, rồi đẩy cô vào trong xe và phóng đi…
Cô gái trẻ này vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu công việc đầu tiên của mình ở ngân hàng. Cha mẹ cô đã qua đời khi cô còn nhỏ, bỏ lại cô và anh trai một mình không nơi nương tựa. Cuộc sống trở nên vô cùng khắc nghiệt và khốn khó, anh trai cô phải bươn chải, vất vả một thân một mình kiếm tiền nuôi cô khôn lớn. Để có đủ tiền cho cô ăn học, anh thậm chí đã nhiều lần phải bán máu của mình. Cô rất thương anh trai nên rất nỗ lực học hành để kiếm được một công việc tốt, nhờ thông minh, sáng dạ từ nhỏ nên sự cố gắng của cả hai anh em cô đã không uổng phí, cuối cùng cô đã tốt nghiệp với kết quả không tệ và xin được vào làm ở ngân hàng. Nhưng cuộc sống chưa bao giờ là những chuỗi ngày mơ ước, và những chuyện không thể ngờ được vẫn hay xảy ra với cô: Cô chỉ vừa mới đi làm được vài hôm thì ngân hàng bị cướp và cô bị bắt làm con tin. Cuộc sống của cô tưởng chừng đã bước sang một ngã rẽ tươi sáng, vậy mà xui xẻo lại ập đến…
Sau cuộc rượt đuổi căng thẳng đầy nguy hiểm, cảnh sát cuối cùng cũng dồn được tên cướp liều lĩnh vào ngõ cụt. Họ yêu cầu hắn ta đầu hàng nhưng hắn lại lớn tiếng quát lại từ trong xe: “Tao đã giết người! Đằng nào thì tao cũng phải đền mạng, giết thêm một đứa nữa thì có vấn đề gì chứ?”. Rồi hắn lấy dao cứa nhẹ vào cổ cô gái, những giọt máu đỏ tươi lăn dài trên cổ cô… Người cô run lên và cô bắt đầu khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô biết rằng mình có thể sẽ chết dưới tay tên tội phạm này…
“Sợ à?”, hắn ta hỏi cô. Cô lắc đầu nghẹn ngào: “Tôi chỉ thấy có lỗi với anh trai mình. Tôi đã làm anh ấy thất vọng…”.
”Anh trai của cô?”
“Vâng”, cô nói trong nước mắt, “Bố mẹ tôi mất sớm, chính anh trai đã nuôi tôi khôn lớn… Anh ấy phải bán máu của mình để trả tiền học cho tôi… Anh đã 28 tuổi rồi nhưng không dám lập gia đình… Anh ấy đã vì tôi mà hy sinh rất nhiều… Anh ấy có lẽ cũng bằng tuổi anh…”
Bỗng nhiên, con dao trên tay hắn nới lỏng ra, tay hắn cũng bắt đầu run run…
Hắn chợt nhớ về mình, về câu chuyện của đời mình. Nhiều năm qua, hắn cũng phải nuôi một cô em gái sau khi cha mẹ qua đời. Hắn cũng từng phải làm đủ nghề để xoay xở sống qua ngày, nhưng khi hết tiền và cũng không ai thuê hắn nữa, thì hắn đi theo con đường tội lỗi, đi ăn cướp. Em gái hắn vốn không hề biết hành động xấu xa này của anh mình, vì hắn vẫn luôn che giấu sự thật để em được yên tâm học hành. Nhưng có lẽ, hắn cũng hiểu em gái trong sáng của mình sẽ buồn bã thế nào nếu thấy bộ dạng này của hắn. Hắn luôn mong em mình được hạnh phúc và tự hào vì một người anh trai thương em…
Trong lúc đó, cảnh sát vẫn ra sức thuyết phục, khuyên nhủ hắn ta đầu hàng. Nhưng hắn không nghe thấy gì hết, trong đầu chỉ văng vẳng câu chuyện của con tin và hình ảnh cô em gái của mình. Khẩu súng, ngòi nổ cùng với con dao mà hắn mang theo bỗng trở nên thừa thãi và vô dụng. Hắn không còn để tâm tới vũ khí nữa. Một cách vô thức, tay vẫn cầm con dao, nhưng hắn lại muốn lắng nghe cô gái chia sẻ. Tự nhiên, hắn rất nhớ em gái mình.
Cô gái trẻ tiếp tục kể về anh trai mình trong những giọt nước mắt. Cô nhớ lại, khi cô lên 13 tuổi, kỳ kinh nguyệt đầu tiên xuất hiện. Anh của cô lúng túng không biết làm thế nào, đành phải tìm một chị bán hàng tạp hóa để nhờ giúp đỡ. Rồi khi cô bị bọn trẻ cùng lớp bắt nạt, cái dáng vẻ gầy gò xanh xao vì thiếu máu của anh tuy chẳng dọa nạt được chúng nó nhưng vẫn luôn làm cô yên tâm và mỉm cười hạnh phúc mỗi lần nghĩ đến. Anh luôn bên cạnh bảo vệ cô và dành cho cô tình yêu thương vô điều kiện. Những điều lớn lao anh làm là động lực để cô mạnh mẽ đối diện với cuộc sống và lấp đầy khoảng trống mà cái chết của cha mẹ cô để lại. Đối với cô, anh trai là điều tuyệt vời nhất mà cô có được trên đời.
Tên cướp lắng nghe từng câu nói của cô, giọng cô ngắt quãng, vừa nói vừa khóc, nhưng vẫn có thể cảm thấy được tình cảm sâu sắc mà cô dành cho anh trai. Tên cướp bỗng ngẩng lên nhìn cảnh sát vây quanh họ, rồi nhìn con tin của mình. Đột nhiên, hắn nhận ra thế giới này là một nơi tuyệt đẹp, tràn ngập tình thương và lòng lương thiện, hắn nhận thấy mình thật may mắn khi có một đứa em gái, và mình chẳng còn cần gì ngoài gia đình nhỏ này. Hắn nhớ những ngày đưa em gái đi học, những lần dẫn em đi mua khăn tay bằng số tiền mà hắn kiếm được nhờ đi chở hàng thuê… Hắn nhớ những ngày lương thiện ấy… nhưng tất cả đã muộn…
Bỗng nhiên, hắn đưa điện thoại của mình cho cô và nói: “Hãy gọi cho anh trai cô đi”. Cô bình tĩnh cầm lấy chiếc điện thoại và bấm số của anh. Biết đâu đây là lần cuối cùng cô có thể nghe giọng nói ấm áp của anh trai mình. “Anh ơi, anh đang ở nhà à? Anh đã ăn gì chưa? Hôm nay em phải làm thêm giờ nên em sẽ về muộn một chút…”.
Mẩu hội thoại ngắn ngủi này khiến tên cướp càng nhớ em gái mình nhiều hơn. Em gái hắn cũng thường hỏi những câu như thế. Anh ta nghĩ, trên cuộc đời này chắc chỉ có em gái mình là thương mình thật lòng, hắn thấy tình cảm anh trai và em gái thật không gì sánh bằng…
Đột nhiên, giữa ranh giới của ác tính và nhân tính đang bị giằng xé, anh thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Anh đau đớn hét lên: “Cô đi đi…!”, rồi đẩy cô ra ngoài. Cô gái run rẩy bước xuống xe, chỉ dám quay lại nhìn anh ta trông vài tích tắc rồi vội vàng bước đi…
Sau khi đã chạy đến chỗ cảnh sát đang đứng, cô nghe có tiếng súng lớn vang lên từ đằng sau khiến tất cả đều giật mình. Cô quay lại nhìn thì thấy tên cướp đã đổ gục xuống vô lăng… Anh ta chọn tự sát để chấm dứt cảm giác tội lỗi và tìm sự giải thoát cho chính mình. Trong khoảnh khắc hỗn loạn sau đấy, cô nhìn thấy gương mặt của tên cướp lần cuối… nhưng cô không còn thấy hắn giống một tên cướp nữa, trông hắn thanh thản và hiền lành lạ thường, có phần giống anh trai cô. Trong khoảnh khắc đấy, cô bỗng cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tối hôm đó, khi mọi người hỏi cô rằng vào lúc cuối, điều gì đã thuyết phục được tên cướp thả cô đi. Cô cười buồn rồi trả lời, lúc ấy khi tên cướp cho cô gọi điện cho anh trai, trước khi tắt máy, cô đã nói: “Anh ơi, ngoài trời đang lạnh lắm, anh nhớ mặc đủ ấm nhé!”, rồi quay sang tên cướp: “Anh cũng vậy nhé…”.
Chính là vào thời khắc ấy, câu nói vẻn vẹn 4 từ của cô gái đã làm hắn chấn động mạnh mẽ, hắn cảm thấy hối hận vô cùng và căm ghét chính bản thân. Khi thốt ra những lời ấy, cô không hề có toan tính gì, chỉ cảm thấy, tên cướp thật cô đơn, không biết hắn có người thân không, cô biết hắn đang rất rối trí, nên từ đáy lòng mình, cô chợt cảm thấy thương xót cho hắn…
Con người ai cũng có Phật tính bên trong, kể cả những tên tội phạm. Tên cướp xấu xa ấy đã vì em gái mà dấn thân vào con đường tội lỗi, dù hắn biết tương lai của hắn sẽ chỉ như một màn đêm đen đặc. Hắn sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời mình để mang lại hy vọng cho người khác. Đối với mọi người, hắn chỉ là tên trộm đáng chết, nhưng với em gái mình hắn là một người hùng, là người che chở cho cô trong suốt những năm tháng bơ vơ, khó nhọc. Dù hắn đã đi sai đường, nhưng trong sâu thẳm trái tim hắn vẫn chứa đựng tình yêu thương và nhân tính, một khao khát muốn được làm người tốt, được xã hội chấp nhận. Để đến khi nghe câu chuyện của cô gái trẻ, và câu nói cuối cùng của cô, hắn đã tìm lại được điều gì đó tốt đẹp, khiến hắn tin hơn vào cuộc sống và lòng tốt.
Hắn cứ ngỡ chỉ có em gái mới đối tốt với mình, mới trân trọng mình, nhưng câu nói cuối cùng của một cô gái xa lạ trong hoàn cảnh trớ trêu ấy như thức tỉnh trái tim đầy sẹo của một gã lõi đời qua năm tháng. Ai cũng xứng đáng được yêu thương, dù họ đang ở trong tình cảnh tồi tệ nhất…
Không cần làm gì nhiều, cô chỉ dùng những lời lẽ chân thật xuất phát từ trái tim chân thành, và chúng đã chạm vào những tầng sâu nhất trong tâm hồn tên cướp. Nếu cô tức giận, chửi rủa hắn, chống đối hắn kịch liệt, có thể câu chuyện đã có một kết cục đau lòng khác.
Nhưng sau tất cả, hắn đã chọn cách tự kết thúc cuộc đời, đó là điều cô không hề ngờ và không bao giờ mong muốn. Cô tin rằng mỗi con người đều có cơ hội nhận ra sai lầm và hối cải, nhưng hẳn là với hắn, sự cắn rứt lương tâm, hối hận với những người mà mình đã hại, vì xấu hổ với chính bản thân và em gái hắn, thậm chí là với chính con tin của hắn đã khiến hắn muốn chấm dứt kiếp sống dơ bẩn, lấy sinh mạng mình để chuộc những lầm lỗi và bắt đầu một kiếp sống khác, nơi mà hắn hiểu được giá trị của sự thiện lương, của tình yêu với gia đình, của phẩm giá và sự sống trong sạch, mới là điều cứu rỗi sinh mệnh trong cuộc đời.
Cô gái sau đó được biết tên cướp có một đứa em gái, kém cô 1 tuổi, đang học năm cuối một trường cao đẳng. Và cũng phải mất một thời gian rất lâu, rất lâu, thì cô em gái mất anh mới có thể chấp nhận được sự thật. Nhưng khi được hỏi, trong tình cảnh ấy anh trai cô có thể làm gì khác, thì cô gái chỉ đáp: “Anh ấy đã luôn làm những gì có thể rồi”.
Tuệ Minh
Ảnh: Shutterstock