Năm đó, Hoa Chi 21 tuổi, yêu say đắm một chàng trai tóc dài ngang vai, thích mặc quần jean cắt thủng mấy lỗ, với những vết xăm trổ đầy trên tay tên Nam Phong.
Tuy rằng trong mắt mọi người, Nam Phong không phải hạng người tử tế, luôn hành động sỗ sàng thô lỗ và thường xuyên nói những lời tục tĩu khó nghe. Nhưng đối với Hoa Chi, anh ta rất cá tính và bản lĩnh. Cô cho rằng đàn ông phải như vậy mới là thời thượng và mạnh mẽ, nên lại càng yêu thích, say mê.
Khi Hoa Chi dẫn Nam Phong về nhà ra mắt, cha mẹ cô lo lắng vô cùng. Họ kiên quyết cấm cô qua lại với người đàn ông “lưu manh” đó. Thế nhưng, Hoa Chi đã bị tình yêu làm cho mù quáng, bướng bỉnh không chịu nghe lời, cứ khăng khăng phải kết hôn bằng được với Nam Phong. Cô đã lớn tiếng mà nói rằng:
“Đời này con sẽ không lấy ai khác ngoài anh ấy cả!”
Cha cô tuy yêu thương con gái hết mực nhưng cũng là người rất nghiêm khắc. Ông giận dữ quát lên:
“Có nó, thì đừng có người cha này nữa. Ta không cần đứa con gái bất hiếu không biết nghe lời”.
Hoa Chi nghe vậy, đứng phắt dậy rời khỏi mâm cơm, đóng sập cửa bỏ đi, mặc cho mẹ cô đau khổ khóc lóc tưởng như chết đi sống lại. Cha cô đứng sững người, thẫn thờ nhìn theo bóng cô đi khuất…
Kể từ ngày đó, Hoa Chi cắt đứt mọi liên lạc với cha mẹ, thuê một căn nhà nhỏ sống cùng Nam Phong. Khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc chưa được bao lâu thì sóng gió ập đến. Hoa Chi từ bé đã được nuông chiều nên không biết làm gì cả, cô không xin được việc làm, cũng không biết nấu ăn, khiến Nam Phong không ít lần khó chịu, chán nản. Cuối cùng, anh ta bỏ công việc đang làm ở công trường xây dựng và trở lại con đường cờ bạc rượu chè trước kia. Cuộc sống của họ càng lúc càng bế tắc. Không có tiền, họ thường xuyên cãi nhau, Nam Phong không ít lần thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hoa Chi khiến người cô đầy những vết bầm tím.
Chẳng bao lâu sau, Hoa Chi mang thai, nhưng Nam Phong tuyệt nhiên không hỏi han câu nào, cũng không một chút quan tâm. Anh ta chỉ ngày ngày ăn uống nhậu nhẹt, cờ bạc ở bên ngoài, đến tận đêm khuya cũng không về. Hoa Chi đau khổ vô cùng, giá như năm xưa cô nghe theo lời cha mẹ, không mờ mắt chạy theo kẻ đàn ông phụ bạc này, thì có lẽ giờ này đã không khổ cực như vậy. Cô không còn mặt mũi nào gặp họ nữa.
Hai năm nay, cô không hề liên lạc với cha mẹ, cũng không thấy họ hỏi han hay tìm kiếm. Chắc chắn, họ đã không tha thứ cho cô nữa, cô cũng không dám cầu xin sự tha thứ của họ. Nghĩ đến đây, nước mắt Hoa Chi không ngừng rơi, bao nhiêu cay đắng tủi hờn đều dâng trào trong lòng. Cô nhớ cha mẹ, nhớ căn nhà mà ba người đã từng sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Có lẽ đây là quả báo mà cô phải nhận vì sự bất hiếu của mình.
Hoa Chi cứ sống cô độc như vậy, xấu hổ không dám liên hệ với ai, ngoại trừ Lan Phương, cô bạn thân từ thuở nhỏ. Lan Phương thường đến thăm nom, chăm sóc cô, cứ dăm ba hôm là cô bạn hầm canh gà mang đến, còn mua cho cô nhiều rất đồ ăn và quần áo. Nếu không có cô ấy, Hoa Chi thật sự không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao. Cô thầm cảm ơn ông trời vẫn không bỏ rơi cô, đã cho cô một người bạn tốt như vậy.
Những ngày tháng đen tối với người chồng tệ bạc cứ thế tiếp diễn, khi cậu con trai còn chưa đầy 3 tuổi, anh ta bỏ rơi hai mẹ con cô, theo đuổi một cô gái khác mới quen trong quán rượu.
Hai mẹ con Hoa Chi sống vất vưởng qua ngày trong căn phòng trọ tối tăm chật hẹp, bữa đói bữa no. Cô vừa chăm lo cho con, vừa làm việc trong tiệm tạp hóa. Mỗi ngày về đến nhà, cô đều mệt mỏi rã rời, đêm nào cũng khóc ướt đẫm gối. Cô thương con nhỏ còi cọc không biết đến hơi ấm của người cha, rồi đau xót cho số phận nghiệt ngã của mình, lại tủi thân vì cha mẹ không một lời quan tâm, thăm hỏi.
Bao nhiêu năm nay, vẫn chỉ có Lan Phương ở bên cạnh động viên, thường xuyên tiếp tế cho hai mẹ cô, khi thì bát canh gà, bánh rán, lúc thì những bộ quần áo, đôi giầy mới… Lan Phương cũng nhiều lần khuyên Hoa Chi hãy trở về nhà, cầu xin cha mẹ tha thứ, nhưng cô lại dứt khoát không đồng ý. Cô không cách nào đối diện với họ, cái tính ngang bướng không chịu để cô cúi đầu nhận lỗi, dù có khổ hơn nữa, cô cũng nhất định không trở về.
Nhưng rồi đến một ngày nọ, Lan Phương cũng không thể giữ im lặng được nữa, cô quết định phải đem sự thật nói cho Hoa Chi biết:
“Có phải cậu cho rằng món canh gà mà cậu uống là tớ hầm cho cậu chăng? Có phải cậu cho rằng mọi thứ mà tớ đem đến cho hai mẹ con cậu trong mấy năm nay đều là của tớ chăng? Cậu nhầm rồi, suốt bao năm qua, cha mẹ cậu ngày nào cũng đều hỏi thăm tớ tin tức của cậu, lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho cậu. Biết tính cậu ngang bướng, sợ cậu không chịu nhận, nên hai bác mới nhờ tớ mang giúp. Nhìn cha mẹ cậu ngày càng tiều tụy vì lo lắng, tớ không thể im lặng được nữa. Bệnh tim của cha cậu ngày càng nặng. Hôm qua bác đã phải vào bệnh viện cấp cứu đó, cậu biết không?
Hoa Chi quỳ gục xuống sàn, khóc nức nở. Bao nhiêu năm nay cô luôn cho rằng cha mẹ đã không tha thứ cho cô, không còn muốn nhìn mặt đứa con gái bất hiếu này nữa. Thì ra, họ chưa từng bỏ mặc cô, vẫn luôn dõi theo và âm thầm yêu thương cô. Vậy mà, cô chỉ vì một người đàn ông không yêu mình đã làm cha mẹ đau lòng, buồn phiền suốt ngần ấy năm. Bao nhiêu ngày rời khỏi vòng tay cha mẹ là bấy nhiêu ngày cô đơn, tủi nhục. Cô không thể đợi thêm được nữa, cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, cầu xin được tha thứ, dù cha có quở trách cô thế nào đi nữa, cô sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa họ thêm lần nào nữa. Cô sẽ dành hết quãng đời còn lại để chuộc lỗi và báo đáp tình yêu thương vô hạn cha mẹ đã dành cho cô, nhất định là vậy…
Đôi khi, phải vấp ngã con người ta mới thực sự trưởng thành…
Suy ngẫm:
Quả thực, trong cuộc đời, dù chúng ta đi tới đâu, ở trong hoàn cảnh nào, đỉnh cao của vinh quang hay vực sâu tuyệt vọng, cha mẹ vẫn luôn ở bên, chở che và làm điểm tựa vững chắc. Khi ta mắc lỗi, cha mẹ bao dung. Khi ta bướng bỉnh, cha mẹ nhường nhịn. Ngay cả khi ta không chịu đón nhận tình cảm, cha mẹ vẫn lặng lẽ mà yêu thương. Cha mẹ vẫn luôn như vậy, dù có chuyện gì cũng không bao giờ bỏ mặc con cái, mãi mãi là một phần không thể thiếu trong hành trình đi tìm hạnh phúc trọn vẹn của con.
Thế nhưng, phận làm con, chúng ta đôi khi vì những ích kỷ cá nhân, vì bồng bột nông nổi mà không ít lần khiến cha mẹ tổn thương, cũng là khiến chính mình đau khổ. Mong bạn luôn nhớ kỹ: Hãy luôn lắng nghe cha mẹ trước khi quyết định làm điều gì. Bởi vì, trên đời này tình yêu cha mẹ dành cho con là vĩ đại và bao dung nhất. Người đến rồi lại đi, chỉ có cha mẹ là mãi mãi ở bên ta; cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay thì tình yêu ấy vẫn không phai tàn.
Thiện Sinh – Linh An
Xem thêm:
- Cảm động cảnh 250 học sinh Trung Quốc quỳ lạy, rửa chân cho cha mẹ
- Con trai 9 tuổi bị u não sắp chết, cha mẹ nghẹn ngào dành tặng em ‘liều thuốc’ đặc biệt
- Những trải nghiệm cận tử qua câu chuyện đầy nước mắt của cha con ông giáo: thật sự là kì tích!