Cha mẹ dù khó khăn tới đâu cũng luôn muốn dành cho con cái những điều tốt nhất trong cuộc sống. Đối với người cha Ấn Độ trong câu chuyện nhỏ dưới đây, được nhìn thấy con gái cười thật tươi trong bộ váy mới là một ước mơ mà ông theo đuổi suốt hai năm ròng.
Một bức ảnh rất đẹp về tình cha con đang được lưu truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội vào ngày 5 tháng 4 và khiến cho rất nhiều người xúc động. Bài đăng đã đạt được 45.000 lượt yêu thích và 11.000 lần chia sẻ.
Bức ảnh chụp lại quang cảnh một người cha tàn tật (mất một bên tay) đang chụp ảnh cho cô con gái nhỏ của mình bằng chiếc di động màu xanh lá. Trong khi đó bé gái mặc một chiếc váy màu vàng bồng bềnh, rất giống với chiếc váy của nàng Belle trong câu chuyện cổ tích “Người đẹp và quái vật”.
Sự giản dị của người cha, khuôn mặt hạnh phúc và đôi mắt như muốn khóc của ông khi nhìn con gái lập tức khiến nhiều người chú ý. Bé gái trong chiếc váy vàng ngồi quay lưng lại với máy ảnh, nhưng trên bầu má của em, người ta vẫn cảm nhận được cô bé đang cười. Chiếc váy cô bé mặc làm sáng cả bức ảnh – một thứ ánh sáng ấm áp và vui tươi.
Nhưng có lẽ bạn sẽ càng muốn nhìn ngắm bức ảnh thêm nữa khi biết được câu chuyện xúc động đằng sau nó. Bức ảnh này được chụp trong trong một ngày đặc biệt của cả hai cha con.
MD Kawsar Hossain là tên của người cha trong bức ảnh. Nghề nghiệp của ông là một người ăn xin. Ông lang thang trên đường phố của Ấn Độ mỗi ngày, ngửa bàn tay còn lại để xin được một chút tiền về nuôi con. Nhưng cuộc sống của Hossain đã từng khác xa so với hoàn cảnh hiện tại:
“Cách đây 10 năm, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến cơn ác mộng là có ngày tôi phải sống bằng cách cầu xin từ người khác. Người huấn luyện viên ban đêm ngã từ trên cầu xuống và tôi không thể tin nổi là tôi vẫn còn sống. Tôi vẫn còn sống và trở thành một người tàn tật.”
Lấy đi cánh tay của Hossain, Thượng Đế đã giúp ông nhận ra rằng mình có hai thiên thần ở bên cạnh. Con trai út khiến ông hiểu sự mất mát của mình có lẽ cũng giống một sự “đãng trí” ngoài mong muốn và con gái thì cho ông biết rằng mất mát ấy vẫn có thể bù đắp:
“Con trai út của tôi thường hỏi tôi là tôi đã để bàn tay kia của tôi ở đâu. Và con gái tôi Sumaiya cho tôi ăn hàng ngày và nói rằng con biết thật khó mà làm tất cả các công việc chỉ với một tay.”
Vậy nên, dù mất đi một cánh tay, trở thành một người tàn tật, một người ăn xin nhưng Hossain luôn là một người cha hạnh phúc. Đôi khi, chỉ một ý nghĩ “mình là cha của lũ trẻ, nên mình mang trách nhiệm là nuôi nấng và dạy cho các con thành người” cũng đủ để một người bước ra khỏi khổ đau của chính họ và tiếp tục sống.
Ngày chụp bức ảnh này là một ngày sau khi ông Hossain chạm được tới ước mơ ông theo đuổi trong suốt 2 năm. Một ước mơ không to lớn nhưng cần có một tình thương thực sự và tấm lòng bền bỉ kiên trì mới có thể đi tới thành công:
“Hôm qua, tôi đã có thể mua một chiếc váy mới cho con gái tôi sau hai năm. Khi tôi đưa sáu mươi tờ tiền năm taka (đơn vị tiền tệ Bangladesh) cho người bán, ông ta đã hét vào mặt tôi, hỏi tôi rằng liệu tôi có phải là một tên ăn xin không. Con gái tôi đã nắm lấy tay tôi và khóc kêu tôi rời khỏi cửa hàng và nói rằng cháu không muốn mua bất kỳ bộ váy nào nữa. Tôi đã lau nước mắt cho cháu bằng cánh tay còn lại. Vâng, tôi là người ăn xin.”
Nhưng là một người ăn xin không đồng nghĩa với việc bạn không có cơ hội để thể hiện sự yêu thương và quan tâm với con gái mình. Điều đó chỉ mất thời gian hơn một chút mà thôi.
Không chỉ tặng con một chiếc váy mới – điều có lẽ một cô bé ngoan, hiểu chuyện như con gái anh sẽ không bao giờ dám mơ ước, mà anh còn tặng cho cô bé những phút giây yên bình để con mang theo trong cuộc sống sau này.
“Sau hai năm con gái tôi hiện đang mặc chiếc váy mới, đó là lý do tại sao hôm nay tôi đã mang cháu theo chơi với tôi một lúc. Có thể là tôi sẽ không thể kiếm được bất cứ thứ gì ngày hôm nay, nhưng tôi muốn đi xung quanh một chút với cô con gái nhỏ của mình. Tôi bí mật mượn chiếc điện thoại di động này từ hàng xóm mà không cho mẹ của lũ trẻ biết. Con gái tôi không có bức hình nào và tôi muốn làm cho ngày này trở thành đáng nhớ đối với cháu.
Một ngày nào đó khi tôi có điện thoại, tôi sẽ chụp rất nhiều hình ảnh của các con tôi. Tôi muốn cất giữ thật cẩn thận những kỷ niệm đẹp đẽ ấy.
Trong cuộc dạo chơi, anh Hossain cũng không quên làm nhiệm vụ mà một người cha yêu con nào cũng cần làm, chỉ cho con biết cách đúng đắn để nhìn cuộc sống và cách giữ lấy hy vọng cho chính mình.
“Thật khó để gửi con đến trường, nhưng tôi đang giáo dục chúng tất cả. Đôi khi chúng không thể tham dự kỳ thi vì không phải lúc nào tôi cũng có đủ tiền để chi trả cho những kỳ thi đó. Vào những ngày đó, chúng cảm thấy rất buồn. Tôi nói với các con rằng, đôi khi chúng ta có thể bỏ lỡ các kỳ thi vì kỳ thi lớn nhất là cuộc sống mà chúng ta đang sống mỗi ngày.”
Vui như vậy, nhưng cha con anh Hossain không thể quên được mình còn một công việc phải làm, họ còn có một ngày dài để cố gắng.
“Bây giờ tôi sẽ tiếp tục công việc của mình đi xin ăn. Tôi sẽ để con gái ở một nơi an toàn mà chúng tôi có thể nhìn thấy nhau. Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi cháu quan sát tôi chìa cánh tay còn lại tới những người khác. Nhưng con gái không bao giờ bỏ lại tôi một mình. Trên đường phố luôn có những chiếc xe lớn, và cháu luôn lo lắng rằng tai nạn có thể xảy ra với tôi một lần nữa, rằng những chiếc xe này có thể cán qua tôi và tôi sẽ chết.”
Anh Hossain có lẽ đã không thấy “cuộc đời của mình ý nghĩa” nếu không có hai thiên thần nhỏ luôn tin tưởng vào vòng tay che chở của anh.
“Bất cứ khi nào tôi kiếm được một ít tiền, tôi nắm tay con gái tôi trở về nhà. Chúng tôi bán hàng từ thiện trên đường đi và con gái tôi luôn mang theo chiếc túi đó. Trong thời gian mưa, chúng tôi thích dầm mưa và nói về những giấc mơ của mình. Cũng có ngày tôi không kiếm được tiền, vào những ngày đó chúng tôi trở về nhà trong im lặng. Tôi cảm thấy muốn chết nhưng vào ban đêm khi những đứa con tôi ôm lấy tôi chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy sống không phải là một điều gì đó quá tồi tệ”.
Chỉ có một điều tồi tệ duy nhất, đó là trong chuỗi những ngày ăn xin dài đằng đẵng, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh con gái, anh lại nặng một nỗi buồn vì không thể cho con một cuộc sống tốt hơn, ngay đến cả tặng cho con một món quà dù là nhỏ bé nhất anh cũng chưa làm được.
“Khi nhìn thấy con gái mình đứng đợi tôi, đầu cúi xuống, hay khi phải cầu xin những người khác và không thể nhìn vào ánh mắt con lúc ấy.”
Nhưng cuối cùng ngày hạnh phúc mà anh chờ đợi được mang tới cho con một món quà cũng đã đến. Đã không biết bao nhiêu lần nhìn vào những đồng tiền tích cóp được mà anh muốn trào nước mắt vì không biết ước mơ mua một chiếc váy đẹp này có thể thành sự thực hay không. Nhưng rồi, nghĩ tới nụ cười và ánh mắt con khi mặc chiếc váy mới lại khiến anh có đủ dũng cảm, gạt đi tất cả những hoài nghi để tiếp tục cố gắng, tiếp tục kiên trì.
Đó phải chăng là lý do tại sao khi ngày tuyệt vời ấy đến, Hossain không ngại ngần cho phép mình bước ra khỏi thân phận của một gã ăn mày, trở thành một ‘vị vua’ đầy sức mạnh, nhân từ và ấm áp để sánh bước bên cô công chúa xinh đẹp đang tỏa sáng của mình.
“Nhưng hôm nay thì khác. Bởi vì hôm nay con gái tôi rất vui. Hôm nay người cha này không phải là một tên ăn xin. Hôm nay người cha này là một vị vua và đây là cô công chúa của ông ấy.”
Tuệ Minh – Hải Lam
Xem thêm: