Đại Kỷ Nguyên

Cậu bé bán nước dưới chân cầu và những giọt nước mắt của người lạ mặt

Cuộc sống Hà Thành xô bồ lắm. Tuy nhiên, ở một nơi nào đó vẫn có những việc làm nhỏ bé, những con người bình dị đến vô danh nhưng đã không ngừng tô thêm vẻ đẹp tình người.

Vừa đi phỏng vấn tại một công ty thời trang nổi tiếng thuộc khu Bắc Thăng Long, Hà Nội. Là thành viên phỏng vấn cuối cùng trong hàng chục người. Ngân bước ra khỏi công ty với khuôn mặt đầy mệt mỏi.

“Phỏng vấn thế nào?”. Thu bạn đi cùng Ngân hỏi.

“Cũng chưa biết thế nào? Khát nước quá!”, Ngân cất lời. “Bọn mình vào đây uống nước nhé”.

Hai cô ghé vào quán nước dưới chân cầu. Ngồi được một lát, nước vẫn chưa uống xong thì một cậu bé chạy lại với vẻ mặt đầy lo lắng và nói: “Hai chị thông cảm cho em được không ạ? Cho em xin tiền nước, của hai chị hết 20 ngàn”.

Chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra nhưng Ngân vẫn lấy tiền trả cậu bé. Thấy cậu bé dọn đồ với vẻ mặt đầy lo lắng, hai cô cũng vội vàng đi. Đi được một đoạn xa, Ngân quay đầu nhìn lại thấy thấp thoáng mấy anh công an áo xanh.

“Hóa ra là công an dẹp trật tự”. Nghe Ngân nói Thu gật đầu nhưng vẫn cố quay lại xem thế nào.

Hai ba ngày rồi vẫn không thấy cửa hàng gọi báo kết quả phỏng vấn. Ngân  trằn trọc mãi không ngủ được. Cô lại mở Facebook ra xem thì có thông báo nhắc đến tên Ngân vào một bài viết.

“Này! Mất chứng minh thư mà không biết hả Ngân ơi?”.

Trỏ vào hình ảnh, Ngân thấy một cậu bé trai da ngăm đen, người gầy gầy, ốm ốm đang cầm chứng minh thư của mình kèm theo những lời nhắn gửi.

“Em muốn gửi đến chị Định Thị Hồng Ngân, em đợi chị hai hôm rồi đấy. Ai vào quán uống nước em cũng hỏi là có biết chị này không? Mà không ai biết. Hôm nay, có một anh trẻ đẹp trai lắm vào quán em uống nước, em vẫn hỏi anh ấy có biết chị không, nhờ anh ấy mang chứng minh thư qua trả cho chị và tiền thừa hôm chị uống nước còn 80 nghìn nữa. Anh ấy nhìn vào tờ chứng minh thư rồi bảo với em quê chị ở tận Nghệ An. Thế là anh nghĩ ra cách này giúp em, bảo chụp ảnh đăng lên Facebook mong chị đọc được.

Chắc mấy hôm nay chị tìm chứng minh thư mệt lắm nhỉ? Nhưng em vẫn không có cách nào để mang nó cho chị. Em chỉ biết sáng 6 giờ em ra đây mở quán nước rồi tối 22 giờ em mới đóng quán. Ai đi qua em cũng nhìn, em vẫn nhớ khuôn mặt chị lắm đấy. Hôm đấy chị xinh nhất quán em mà. Chị nhận được lời em nhắn nhớ qua chỗ hôm chị uống nước để lấy nhé, em luôn đợi chị”.

Vừa đọc nước mắt Ngân vừa rơi, rơi đến ướt cả gối. Tối hôm đấy Ngân không thể chợp mắt. Chờ đến trời vừa sáng. Ngân phóng xe  đến chỗ chân cầu. Từ xa, Ngân đã thấy thấp thoáng hình bóng của một cậu bé mảnh khảnh.

“Chị Ngân à! Em mừng quá. Chứng minh thư của chị đây”. Cậu lấy tay móc trong túi quần ra 80 nghìn đưa ngay cho Ngân. “Tiền nước hôm đấy còn thừa. Em trả lại chị luôn. Em mừng quá khi gặp được chị nhanh như vậy”. Mắt Ngân bỗng thấy cay cay.

“Sao chị lại khóc?”

Cổ họng Ngân như có vật gì chặn nghẹn lại. Cô không nói nên lời mà chỉ trào nước mắt.

Người với người sống để yêu thương nhau, chẳng phải như vậy sẽ tốt biết bao sao?

Hà Châu 

Xem thêm:

Exit mobile version