Hẳn bạn chưa thể quên khuôn mặt bê bết máu, thân thể phủ đầy bụi đất và ánh mắt hoảng sợ đến đờ đẫn của cậu bé Omran Daqneesh được đăng tải khắp các phương tiện truyền thông vào tháng 08 năm 2016. Mới đây, cậu bé lại một lần nữa xuất hiện trên truyền hình nhưng với một hình ảnh hoàn toàn trái ngược, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Khi hình ảnh của Orman xuất hiện lần đầu tiên trên các phương tiện truyền thông vào nửa cuối năm 2016 đã khiến cả thế giới chú ý tới cuộc chiến tranh khốc liệt đang diễn ra tại Syria. Máu loang khắp khuôn mặt và đôi mắt thất thần của em đã khiến thế giới bàng hoàng nhận ra: Ở một góc trên hành tinh tươi đẹp của chúng ta, vẫn còn có những đứa trẻ đang phải chịu nỗi thống khổ do hận thù, lòng tham của chính người lớn tạo thành.
Hình ảnh của Orman trong quá khứ giống như một thông điệp không lời nhưng đậm thứ mùi cháy khét của thuốc nổ, phủi đầy bụi đất của những căn nhà nổ tung. Những đứa trẻ ở nơi đạn bom ấy đang kêu cứu, nhưng không phải bằng ngôn ngữ, mà là bằng chính máu và thậm chí là bằng mạng sống của mình.
Các em đang muốn kể cho những người lớn ở khắp nơi rằng ngay lúc này đây, các em không được vô tư chơi đùa, không được khám phá những điều mới lạ của thiên nhiên, của cuộc sống. Những đứa trẻ tội nghiệp đang hàng ngày, hàng giờ sống trong sợ hãi, thấp thỏm bởi các em hoàn toàn không biết lúc nào tòa nhà chúng đang ở sẽ nổ tung. Âm nhạc của cuộc sống với các em bây giờ là tiếng đạn bom, tiếng người ta la hét, tiếng kêu khóc của những người bạn mất gia đình, tiếng rên rỉ của những người mẹ ôm trên tay hình hài đứa con thơ lạnh ngắt, không còn sự sống.
Các em không có quyền chạy chơi, cũng không thể tới trường vì an toàn không ở bất cứ đâu trong thành phố. Nụ cười ở nơi loạn lạc được thay bằng những ánh nhìn chất chứa âu lo, những khuôn mặt với đôi mắt trũng sâu in đậm dấu vết của đớn đau, căng thẳng. Đó chính là thế giới tuổi thơ của các em…
Orman đã may mắn hơn nhiều những đứa trẻ khác khi được các nhân viên cứu hộ đưa ra khỏi đống đổ nát sau cuộc không kích. May mắn hơn, em đã trở về được trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, của anh chị em.
Những ngày vừa qua, hình ảnh của cậu bé Orman khỏe mạnh, xinh đẹp ngồi trong lòng cha an toàn và ấm áp đã được truyền đi khắp thế giới. Nhìn thấy em chạy nhảy cùng với những đứa trẻ khác, nụ cười đã trở về trên khuôn mặt, người lớn hẳn sẽ cảm thấy an lòng phần nào: Em đang được chăm sóc và yêu thương.
Nhưng nếu ngắm nhìn lâu hơn khuôn mặt cậu bé, nhiều người sẽ có cảm nhận, đôi mắt trẻ thơ của em sao có những lúc buồn như vậy. Nỗi buồn ấy phải chăng là dấu ấn của những căng thẳng sợ hãi mà em đã trải qua, hay của chính những hình ảnh đổ nát hoang tàn ở bên ngoài căn nhà ấm cúng. Có lẽ cũng vì ánh mắt này, đã rất nhiều người dùng mạng để lại lời cầu chúc cho cậu bé “Cầu mong rằng dấu ấn của chiến tranh không in quá sâu trong trí nhớ ngây thơ của em”.
Tuy nhiên, những lời cầu chúc xuất phát từ ý niệm Thiện lành ấy liệu có thể trở thành hiện thực, khi mà đất nước của em vẫn đang chìm trong những cuộc chiến, và người lớn vẫn chưa thể tự mình thoát ra khỏi những suy nghĩ về hận thù, về lợi ích của bản thân để nghĩ cho hạnh phúc hay tương lai của các em?
Nhìn Orman xinh xắn, đáng yêu, rất nhiều người sẽ nhớ tới khuôn mặt kháu khỉnh, tươi cười của cậu bé bên bờ biển Alan Kurdi. Alan không được may mắn như Orman bởi em không thể trở về. Hình ảnh cô đơn của em trên bãi biển trong trái tim của những người lớn cũng sẽ không bao giờ được thay thế bằng hình ảnh một cậu bé hạnh phúc.
Giờ đây, mọi người chỉ có thể nhớ tới em, xoa dịu nỗi đau của em, gởi gắm ước nguyện một cuộc sống yên bình cho em qua bức chân dung rạng ngời hy vọng: Cũng trong chiếc áo đỏ em mặc bên bờ biển, không phải là một Alan Kurdi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tím lạnh, mà là một Kurdi hồng hào đang tươi cười và hạnh phúc.
Chúng ta luôn hy vọng những điều tốt đẹp nhất cho những đứa trẻ của mình, mong muốn đem tới cho chúng một cuộc sống yên bình, no đủ, để chúng được sống, được chơi, được lớn lên và học trở thành một con người tốt. Nhưng liệu chúng ta có bao giờ tự ngồi lại và hỏi chính mình: Bản thân sẽ phải làm gì để mang đến bình yên cho lũ trẻ, trong khi chính chúng ta cũng đang phải vật lộn với những tham lam, những tranh đấu, tị hờn trong chính mình mỗi ngày?
Khi con người chúng ta có thể trở lại với sự trong trẻo ban đầu, khi chúng ta có thể buông hết những cảm xúc tiêu cực đang đè nặng trong trái tim và lấp đầy tâm mình bằng những quan tâm chân thành, sự bao dung và nhẫn nại, chúng ta sẽ không bao giờ thù ghét và muốn làm tổn thương nhau. Tiếng súng, tiếng bom chắc chắn sẽ không còn, chiến tranh lúc ấy cũng sẽ tự nhiên mà biến mất. Chỉ khi đó, những đứa trẻ mới có thể là những thiên thần hạnh phúc.
Vậy nên một ngày kia, có ai đó tha thiết nhắn gửi với bạn rằng: Thực sự có một con đường dẫn chúng ta trở về sự ngây thơ, thuần khiết ban đầu, xin bạn hãy tin và đừng ngần ngại bước lên.
Hải Lam – Ngân Hà tổng hợp
Xem thêm: