Là một cô gái thành thị xinh đẹp với nước da trắng hồng và gương mặt khả ái, cô nhận được sự quan tâm của rất nhiều chàng trai quanh khu phố. Tới năm 29 tuổi, cô đồng ý kết hôn với một chàng trai ở một thị trấn nhỏ cách nhà của cô chừng 20 km. Tuy nhiên, những biến cố cuộc đời liên tiếp xảy đến sau hạnh phúc ngọt ngào ấy đã hoàn toàn thay đổi con người cô, để cuối cùng cô nhận ra điều quan trọng nhất trong cuộc đời một người phụ nữ.
Cô thấy cuộc đời thật công bằng với mình vì cô được kết hôn với người cô thực sự bằng lòng. Chồng cô có ngoại hình bắt mắt, công việc ổn định với thu nhập cao và rất cưng chiều cô. Cô nghĩ rằng những tháng ngày cô đang sống chính là ‘thiên đường’ và cô không cần thay đổi hay ao ước thêm điều gì nữa.
Tuy nhiên, hạnh phúc của cô lại chóng tàn như đóa hoa quỳnh nở vội trong đêm. Một năm sau khi kết hôn, con gái đầu tiên của cô ra đời và chỉ 3 tháng sau đó, chồng cô ra đi vì một tai nạn giao thông.
Tất cả mong ước và hi vọng của cô hoàn toàn tan vỡ, giờ đây cô là một bà mẹ đơn thân không có việc làm. Chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày trở thành gánh nặng, nói chi tới những mơ ước xa xôi khác. Ngày chồng cô ra đi, thiên đường của cô cũng biến mất.
Sự túng thiếu đã biến cô trở thành một người sống trong lo lắng và tính toán. Không có tiền, cô không biết lấy gì để nuôi con.
Sự việc xảy ra sau biến cố đó khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Hết giỗ đầu của chồng, cô tái giá với một người đàn ông làm nghề thợ mỏ hơn cô 20 tuổi.
Ông biết rằng khi đi bên cạnh cô, họ chính là một “đôi đũa lệch”
Người đàn ông cô kết hôn làm công nhân ở khu khai thác mỏ than gần nhà. Mặc dù mới chừng 45 tuổi nhưng gương mặt ông vô cùng khắc khổ và già nua, thân hình cũng gầy gò và thấp bé. Không ai hiểu được lý do tại sao cô, một người xinh đẹp như bông hồng trong vườn cảnh, lại đồng ý gả cho người đàn ông thô kệch như vậy.
Bởi vì cô cần một người có thể cho cô cuộc sống vật chất đầy đủ, để cô và con gái không phải đói và khổ. Người đàn ông ấy tuy ngoại hình khó ưa nhưng bản tính chất phác, thật thà và coi cô như báu vật.
Đúng như cô mong muốn, tiền ông kiếm được hàng tháng đều đưa cả cho cô. Tuy nhiên, đó cũng không phải số tiền lớn vì lương của một công nhân thợ mỏ chỉ đủ cho chi tiêu hàng ngày và một khoản tiết kiệm khiêm tốn. Trong lòng cô không thoải mái, cô nghĩ tới chuyện sau này con gái cô còn cần tiền đi học, cô cũng không muốn sống với ông cả đời.
Có những lúc cô sinh ra ý nghĩ xấu xa. Cô đã thầm cầu mong chồng cô sẽ gặp tai nạn tới mức qua đời khi làm việc tại khu mỏ, như thế cô sẽ nhận được một khoản bồi thường rất lớn đủ cho mẹ con cô mua một căn nhà trên thành phố.
Mặc dù chồng cô đối xử ân cần và yêu thương hai mẹ con, cô vẫn không thể vượt qua được sự ích kỉ của bản thân mình để cảm nhận, để trân trọng tấm lòng của người đàn ông ấy. Dường như bức tường vật chất trong tâm cô vững chắc tới mức một chút xúc động cô có vẫn không thể phá vỡ nó.
Nhận ra…
Cuộc sống của cô cứ diễn ra đều đặn tới mức buồn tẻ. Những tháng ngày này trong cô là kí ức mờ nhạt, không nông không sâu, cũng chẳng để lại thứ cảm xúc nào đáng nhớ. Có một điều gần đây cô nhận thấy chính là chồng cô luôn luôn mệt mỏi, mỗi bữa đều ăn rất ít, đêm thường trở mình và thức giấc nhiều lần. Mỗi khi không ngủ được, ông lại một mình ngồi ngoài hiên, nhìn trời, nhìn đất và thở dài.
Có đôi khi cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhìn thấy bóng lưng gầy gò của ông, cô biết mình có lỗi. Bấy lâu nay cô chưa từng coi ông là một người chồng, mà chỉ là nơi nương tựa của cô, là mái che tạm thời khi cô bất chợt gặp cơn giông bão. Cô nuối tiếc vì đã cô phụ một tấm lòng chân thành và hiền hậu, đã vô tâm với người luôn bao bọc, chở che, hy sinh cho mình.
Những ngày tiếp sau, ông thường xuyên ốm mệt và không thể đi làm. Tuy vậy, ông đã ngăn cản cô dùng tiền tiết kiệm để mua thuốc men, ông nói có thể tự vượt qua được. Tiền tiết kiệm là tiền dành cho con.
Một buổi sáng, ông nói với cô ông muốn tới khu mỏ tiếp tục làm việc. Cô dùng mọi lời lẽ ngăn cản ông. Những ngày qua cô đã hiểu được nỗi khổ tâm và sự hy sinh lớn lao của chồng dành cho mình. Lần đầu tiên từ sau khi kết hôn, cô muốn trở thành người bạn đời thực sự, san sẻ với ông lúc khó khăn này. Tuy nhiên, ông chỉ nhìn cô với ánh mắt hiền từ, nụ cười mộc mạc, chân thành và nói: “Mình cứ để tôi đi. Tôi đã khỏe hẳn rồi.”
Ông nói với ông chủ khu khai thác: “Hãy sắp xếp cho tôi công việc khó nhất, có mệt tôi cũng không sợ.” Đương nhiên, ông chủ hoàn toàn đồng ý và cử ông xuống khai thác ở khu hầm mỏ sâu nhất. Bất chợt, cơn đau buốt trong lồng ngực dấy lên. Trong bóng tối, ông buông chiếc bình dưỡng khí xuống, từ từ nhắm mắt và gọi tên cô…
Người đàn ông ấy đã dùng sinh mệnh của mình để yêu thương cô lần cuối cùng
Ông đã ra đi, không một lời tạm biệt, không một lời nhắn nhủ. Cô bàng hoàng khi nghe tin chồng đã gặp tai nạn qua đời khi đang khai thác khu hầm mỏ. Người ta đưa ông lên, khuôn mặt ông tái nhợt, đôi môi thâm tím và những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên những nếp nhăn nơi khóe mắt ông. Cô chạy đến và òa khóc.
Rồi cô nhận thấy trong túi áo của ông có một mảnh giấy được gấp gọn gàng. Mắt cô dán chặt vào từng nét chữ và cô cảm nhận được giọng nói ấm áp, hiền hậu của ông đang vang lên trong tâm trí mình: “Cảm ơn em đã đón nhận anh làm chồng. Anh biết mình không xứng với một người xinh đẹp như em, chính vì thế, anh luôn cảm ơn cuộc đời đã ban tặng cho anh phúc phận này. Những năm tháng qua, anh luôn cố gắng làm việc thật tốt để bù đắp cho em vì những vất vả và mất mát em đã trải qua, để mang lại cho em cuộc sống sung túc, thảnh thơi. Hai tháng trước, anh đã làm xét nghiệm trên bệnh viện thành phố và anh biết mình đã mắc ung thu gan giai đoạn cuối. Anh chỉ có thể sống được 3 tháng, nhưng khiến anh lo sợ không phải căn bệnh đó. Anh sợ rằng sau khi anh rời xa thế giới này, không còn ai chăm sóc cho em, quan tâm tới em. Anh sợ em đau lòng vì người chồng em gửi gắm hy vọng lại không thể bên em dài lâu được nữa. Hôm nay anh quyết định tới khu hầm mỏ, và anh sẵn sàng để mình bị thương, hay hơn thế nữa, để bản thân mình ra đi. Anh muốn dùng khoản tiền bồi thường để lo cho em khi anh không còn trên đời này. Em hãy sống thật hạnh phúc và chăm sóc cho con gái của CHÚNG TA. Anh sẽ luôn lo lắng và yêu thương em, ngay cả khi anh không có mặt trong cuộc sống này.”
Cô khóc và nhìn chồng. Không còn là những giọt nước mắt đau khổ hay hối hận nữa, cô khóc thay những lời cảm ơn, những lời hứa. Cô cảm ơn tất cả những tâm tình, những sự hy sinh thầm lặng của ông cho hiện tại và tương lai của cô. Cô biết cô là người vô cùng may mắn và hạnh phúc, cô biết mình vẫn luôn được sống ở nơi thiên đường. Thiên đường của cô chính là tình yêu thương bao la, vô điều kiện của chồng, là tấm lòng thủy chung trước sau như một, là sự cho đi vô tư không một chút tính toán, so đo của chồng cô.
Giờ đây cô hiểu rằng hạnh phúc với một người phụ nữ không phải nằm ở phú quý, giàu sang, không nằm ở vẻ bề ngoài. Điều quý giá nhất cuộc đời một người phụ nữ là có một người chồng, một người bạn đời, một người đồng hành thủy chung son sắt, vị tha, bao dung, sẵn sàng thấu hiểu và đồng cảm, sẵn sàng lắng nghe và tha thứ. Rốt cuộc thì điều có thể sưởi ấm và chữa lành những tâm hồn đã rạn vỡ chỉ có tình yêu thương chân thành và tấm lòng lương thiện.
Lý Minh
Xem thêm: