Trong cuộc sống xô bồ và bận rộn, rất khó để chúng ta dừng lại và giúp đỡ người khác một cách vô tư. Nhưng nếu ta có thể làm điều ấy, thì có thể một ai đó cũng sẽ làm điều tương tự với ta.
Vào một buổi tối mùa đông, trời khá rét và mọi người chỉ cố gắng về thật nhanh để sớm được bước vào căn nhà ấm cúng của mình. Một người đàn ông trong lúc đang lái xe bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên cạnh chiếc xe của mình bên vệ đường. Anh nhận thấy bà đang cần sự giúp đỡ, vì vậy anh đã dừng chiếc Pontiac cũ của mình bên cạnh chiếc Mercedes bóng loáng của bà và bước ra.
Anh mỉm cười và tiến lại gần người phụ nữ, anh thấy gương mặt bà đầy vẻ lo lắng vì đã nhiều giờ trôi qua mà không có ai dừng xe lại để giúp bà. Nhưng trái với mong đợi, bà trông có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy anh – một người đàn ông cao to với dáng vẻ nghèo khổ và bộ quần áo xoàng xĩnh. Anh có thể nhìn thấy bà đang lo sợ như thế nào, nên anh cố gắng trấn an bà:
“Tôi ở đây để giúp đỡ bà, đừng lo lắng gì cả. Tên tôi là Bryan Anderson”.
Xe bị thủng lốp nên anh phải bò xuống gầm xe để sửa. Trong lúc thay lốp, người anh dính đầy vết bẩn và tay anh đã bị thương.
Sau khi hoàn thành công việc, người phụ nữ hỏi anh lấy bao nhiêu tiền vì sự giúp đỡ này. Bryan mỉm cười và nói: “Nếu như bà thật sự muốn trả lại tôi, thì vào lần tới khi bà nhìn thấy ai đó cần sự giúp đỡ thì hãy giúp họ, như tôi đã giúp bà”. Nói rồi, anh cúi chào người phụ nữ rồi nhanh chóng lên xe ra về.
Trên đường về hôm đó, người phụ nữ dừng chân tại một quán cà phê nhỏ để ăn chút gì đó sau 2 tiếng đứng ngoài đường. Đó là một quán bình dân, khá cũ và bẩn thỉu nhưng bà không còn sự lựa chọn nào khác vì đã quá mệt mỏi. Khi vừa bước vào quán và ngồi xuống, bà nhìn thấy một nữ bồi bàn, có bầu khoảng gần tám tháng, đang lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi bằng một chiếc khăn. Vừa nhìn thấy bà, người nữ bồi bàn nở nụ cười thân thiện và lại gần bà để ghi món ăn, nhưng nhìn xuống đôi chân phồng rộp của cô, bà biết cô đã phải đứng suốt cả một ngày.
Người phụ nữ tự hỏi, làm thế nào mà một người chẳng có gì như thế, lại có thể cử xử tốt đến như vậy đối với một người xa lạ… Và bà nhớ đến Bryan.
Sau bữa ăn, người phụ nữ không gọi thanh toán mà lặng lẽ đứng dậy ra ngoài. Khi cô bồi bàn đến bên bàn của bà, cô thấy một lá thư: “Hãy cầm lấy tiền thừa. Cô không nợ gì tôi cả. Ngày hôm nay đã có một người giúp tôi vô điều kiện, cũng giống như tôi đang giúp cô bây giờ. Nếu cô thật sự muốn trả lại tôi, thì đừng để mắt xích yêu thương này kết thúc”. Rồi cô tìm thấy bốn tờ 100 đô-la dưới chiếc khăn ăn.
Tối hôm đó, người nữ bồi bàn về nhà sớm hơn thường lệ. Cô cứ nghĩ mãi về người phụ nữ kia và số tiền bà đã để lại. Cô tự hỏi, làm sao mà bà có thể biết, rằng cô và chồng cô đang cần khoản tiền này đến nhường nào, đặc biệt là giờ đây khi đứa con bé bỏng của họ sắp chào đời. Cô biết rằng chồng mình cũng đang lo lắng về điều đó, vậy nên cô rất háo hức được chia sẻ với anh tin tốt lành này. Vừa mở cửa vào nhà, ngay khi nhìn thấy chồng, cô ôm chặt lấy anh và thì thầm:
“Giờ thì mọi chuyện ổn rồi. Em yêu anh, Bryan Anderson”.
Tiểu Mai (dịch)
Video xem thêm: Học cách sống “lành”