Đó là một buổi thi cuối kỳ của năm học cấp ba, buổi thi hôm đó hình như là thi môn lịch sử, khi mà thời gian thi đã trôi qua hơn một nửa, theo thường lệ tôi đi lòng vòng xung quanh thí sinh trong lớp. Khi tôi đi tới góc lớp, tôi phát hiện một em thí sinh viết chữ vừa to vừa nguyệch ngoạc, liền cúi người xuống nói nhỏ với cậu ấy: “Em nên viết chữ nhỏ đi một chút và ngay ngắn hơn, thứ hai nữa là câu trả lời càng tỉ mỉ xác thực, càng phong phú thì càng đỡ bị mất điểm”, ngoài ra tôi còn bổ sung thêm một câu: “như thế, em sẽ đỗ vào một trường tốt”.
Sau khi nói xong, tôi liền đi lên bục giảng, nhưng tôi phát hiện ra rằng từ sau đó, em học sinh chỉ cúi đầu loay hoay cầm bút trong tay mà không làm bài trong suốt thời gian thi còn lại. Buổi thi hôm đó nhanh chóng trôi qua, em học sinh kia tên là gì tôi cũng không biết, thậm chí hình dáng cậu ấy như nào tôi cũng không nhớ, cũng từ đó về sau này, tôi lại dạy cấp một, rồi cấp hai, rồi cấp ba cứ luân phiên từng vòng như vậy, thời gian như nước chảy làm nhạt nhòa tất cả, đầu đuôi sự việc kia, trong đầu tôi nó cũng đã sớm tan thành mây khói từ lâu.
Vào một ngày cuối mùa thu năm trước, tôi bất ngờ nhận được một lá thư, trên bức thư là một cái tên rất lạ lẫm, sự hiếu kỳ thôi thúc khiến tôi mở ra xem ngay.
“Thầy giáo Mã kính mến! Thầy có còn nhớ buổi thi mấy năm trước không ạ? Hôm đó, em đang chuẩn bị viết mấy chữ tùy tiện vào bài để nộp thì thầy đã tới bên cạnh em, bảo em viết chữ nhỏ lại. Em kỳ thực rất có ác cảm với những người nhắc nhở mình, nhưng sau khi nghe lời nói của thầy, em giật mình mà ngồi cả buổi thi, mãi đến lúc tiếng chuông kết thúc vang lên.
Đó là lần đầu tiên em có thể kiên trì ngồi hết cả buổi thi, nói thật với thầy rằng hồi đó em là một học sinh có học lực cực kém, chưa từng có thầy cô giáo nào đặt một tia hy vọng vào em, trong đầu em nhớ rằng chưa từng có ai nói những chữ “em có thể thi đỗ”. Thầy hôm đó đã nói rằng: “như vậy, em sẽ đỗ vào một trường tốt”, những lời này giống như một hòn đá ném vào mặt hồ đã chết làm gợn lên những làn sóng vậy. Thầy giáo Mã, thầy có biết những lời nói đó của thầy đã cho em dũng khí và sức mạnh không? Trong một năm ôn tập, em đã cắn chặt hàm răng mà quyết tâm, học tập từ những kiến thức đơn giản nhất, đến năm thứ hai, em đã thi đỗ được vào trường Sư phạm.
Quan trọng hơn là, tình yêu thương của thầy, đã cho em – một thầy giáo hiện tại hiểu rằng lúc nào nên cúi xuống, cho em hiểu rằng sự giúp đỡ cần thiết nhất cho học sinh là một lời khẳng định, một cái mỉm cười, một ánh mắt nhìn, bởi vì điều tâm hồn chúng ta cần nhất chính là tình yêu thương và những sự quan tâm nho nhỏ như vậy”.
Trời ạ! Tôi đâu có biết rằng câu nói mà tôi đã quên mất từ nhiều năm trước đây lại có thể đem đến cho đứa trẻ sự trợ giúp và khích lệ lớn như vậy, nó chỉ nhỏ bé vẻn vẹn như một đốm lửa trong một ngọn lửa lớn, nhưng quả thực đối với một tâm hồn đang khao khát được sưởi ấm mà nói, nó lại là cả một tình yêu thương to lớn.
Xem ra, trên thế giới này không có tình yêu thương to lớn nhất mà chỉ là tình yêu thương cần thiết nhất, miễn là chúng ta sẵn sàng cho đi thì ngay cả tình yêu thương bé bằng hạt gạo hay cọng rơm ngọn cỏ cũng có thể che chở và an ủi một tâm hồn.
Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: