Một cậu bé người Mỹ hỏi người cha giàu có của mình: “Nhà chúng ta có tiền không cha?”.
Người cha trả lời: “Cha có tiền nhưng con không có. Tiền của cha là tự mình cố gắng phấn đấu mới có, tương lai con có thể có tiền bằng cố gắng của mình”.
Cậu bé người Việt Nam hỏi người cha giàu có của mình: “Nhà chúng ta có tiền không?”. Người cha trả lời: “Nhà chúng ta có rất nhiều tiền, tương lai sẽ đều là tiền của con”.
Cậu bé người Mỹ nghe xong cha mình nói biết được một số thông tin sau:
1. Cha của mình có nhiều tiền nhưng đó là tiền của cha.
2. Số tiền đó là do cha cố gắng mới có được.
3. Nếu muốn có tiền, mình cũng phải cố gắng làm việc.
Có được những thông tin này, đứa trẻ sẽ cố gắng phấn đấu và đi trên chính đôi chân của mình, tương lai sẽ có hy vọng. Nó cũng muốn thông qua sự cố gắng của mình mà đạt được giàu có. Quan trọng hơn đó là tài sản tinh thần sẽ mang lại lợi ích cả đời cho trẻ.
Cậu bé người Việt Nam nghe xong lời cha mình nói nhận được một số thông tin là:
1. Cha tôi rất giàu có, gia đình mình có rất nhiều tiền.
2. Tiền của cha là tiền của mình.
3. Mình không cần cố gắng cũng đã có rất nhiều tiền rồi.
Do đó, đứa trẻ này lớn lên sẽ thừa kế tài sản của cha mình, sẽ không biết cố gắng và quý trọng đồng tiền. Người xưa có câu: “Giàu không quá ba đời”. Người cha Việt Nam chỉ truyền lại cho con mình của cải vật chất mà không phải là tài sản tinh thần, mà giàu có vật chất lại là một “con dao hai lưỡi”
Câu trả lời khác nhau cho thấy cách giáo dục khác nhau, cách giáo dục khác nhau quyết định số phận khác nhau.
Rõ ràng, câu trả lời của người cha Mỹ có thể giúp trẻ con hình thành khái niệm chính xác về sự giàu có và cách nhìn cuộc sống, khiến con có khả năng tự lập và phát triển tài năng. Còn câu trả lời của người cha Việt chỉ có thể biến đứa trẻ thành một người mềm yếu, bất tài và ăn bám.
Đừng quá nuông chiều con cái, điều này thực sự là làm tổn thương chúng.
Cha mẹ yêu thương, hy sinh tất cả vì con nhưng nuông chiều chúng chỉ có thể khiến đứa trẻ không biết cố gắng, không biết báo đáp. Với tư cách là cha mẹ, phải học được cách buông tay, để cho trẻ biết gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ với gia đình, từ đó mà trưởng thành. Nghĩ đến việc cung cấp tất cả những thứ tốt nhất cho con không bằng trau dồi khả năng của con để theo đuổi những thứ tốt nhất.
Hãy nói với đứa trẻ rằng con có thể tự làm giàu bằng cách sử dụng kiến thức, trí tuệ của mình. Hãy phân định rạch ròi giống như người cha Mỹ: “Ta có tiền, con không có. Con phải dựa vào chính mình, cố gắng vì ước mơ của mình”.
Như vậy, đứa trẻ sẽ biết tự lập, tương lai có nhiều hy vọng. Tài sản tinh thần mới là thứ con cần mang theo suốt đời.
Huy Hoàng
Video xem thêm: Vì sao tình yêu kiểu ‘bao bọc’ thường tạo ra những con người vô ơn?