Một buổi trưa mùa hè, giữa cái nắng như thiêu đốt, người phụ nữ mù lòa đã luống tuổi đang chống gậy, cất những bước đi chậm chạp trên con đường quen thuộc. Không cần phải vất vả quá nhiều, bà vẫn có thể tìm được gốc cây to bên vệ đường để ngồi nghỉ trưa, bởi nơi đây đã rất quen thuộc với bà.
Bà đến gần gốc cây, định bụng sẽ dựa vào gốc cây để tìm một giấc ngủ yên lành như bà vẫn thường làm thế sau mỗi lần đi xin về. Đối với bà, gốc cây này là điểm dừng chân không thể êm ái hơn cho mỗi giờ nghỉ trưa. Nhưng bà vừa định ngồi xuống thì bất ngờ vấp phải một vật gì đó, bà và cây gậy chao đảo. Còn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì bà nghe một tràng âm thanh chua chát:
– Ai đó ? Bộ đui mù rồi hay sao mà không thấy tôi đang ngồi đây vậy?
– Xin lỗi, xin lỗi cô! Tôi mù thật cô ạ! Cô cho tôi xin lỗi! Bà hốt hoảng trả lời sau khi gượng đứng dậy được.
Bà nghĩ thầm trong bụng, giọng nói của cô bé rất thánh thót, chắc chỉ tầm 14, 15 tuổi, cỡ tuổi cháu mình thôi, nhưng mà cô ấy thật không lễ phép chút nào, sao lại có thể to tiếng như vậy với một người lớn tuổi chứ. Dù vậy, bà vẫn rất hối hận vì thái độ bất cẩn của mình.
Hối hận vì lời nói lúc nãy, cô bé im lặng. Người phụ nữ mù lòa không nghe lời nào đáp lại thì rất buồn. Bà nghĩ chắc cô vẫn còn giận mình nên nói lớn thêm một lần nữa:
– Cho tôi xin lỗi nhé! Tôi mù! Là mù thật đó!
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, bà quay lưng bước đi.
Chợt cô bé gọi lại:
– Bà ơi, tôi cho bà… một ngàn nè… Đó là số tiền duy nhất mà cô hiện có.
Bà cụ rất mừng, không phải vì một ngàn của cô bé, mà bởi bà biết cô ấy đã tha thứ cho mình. Bà dừng lại, đưa chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng nói. Bỗng một chiếc lá vàng rơi vào chiếc nón của bà. Bà tưởng cô bé bỏ tiền vào nón, bà nói: “Cảm ơn cô, cám ơn cô”.
Khi cho tay vào nón lấy tiền, bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lá khô. Bà thầm nghĩ: “Cô bé gạt mình. Chắc là vẫn còn giận mình”. Rồi bà buồn bã quay đi.
Trong khi đó, cô bé cầm tờ một ngàn đồng đưa về phía bà và chờ đợi mãi vẫn không thấy bà lấy. Cô nghe thấy tiếng bước chân và chiếc gậy cứ lộc cộc xa dần, xa dần…
“Bà ấy không nhận tiền, chắc vẫn còn giận mình rồi”. Cô bé thầm nghĩ, trong lòng vô cùng buồn bã… Thực ra, đôi mắt của cô cũng bị mù giống bà.
Người ta vẫn nói: “Hiểu nhầm một người rất dễ, thấu hiểu một người mới thật gian nan”. Quả đúng như vậy, sống trên đời, mấy ai mà chưa từng bị hiểu nhầm, mấy ai chưa từng oan ức. Dù cho bạn sống tốt thế nào, cố gắng làm vừa lòng mọi người ra sao, bạn ít nhiều vẫn sẽ bị tổn thương vì những điều không như ý. Vậy nên, hãy xem đó như một lẽ tự nhiên mà xem nhẹ đi, vui vẻ tiếp tục làm những gì bản thân cần làm.
Ý nghĩa của đời người không phải ở chỗ người đó thấu tỏ bao nhiêu sự tình mà là họ có thể xem nhẹ được bao nhiêu. Khi gạt bỏ được những thị phi và định kiến, bạn sẽ không bị kiểm soát bởi những gì người khác nói và nghĩ về mình nữa. Tâm hồn bạn sẽ tìm thấy và giữ được sự thanh cao.
Cũng giống như câu chuyện ở trên vậy, chỉ một chiếc lá vàng rơi không đúng lúc mà khiến hai con người chân thành muốn làm hoà với nhau phải quay lưng bước đi, để lại trong lòng người kia một khoảng cách trống trải không cách nào diễn tả. Bạn biết đấy, cả hai đều là những người tốt bụng, tử tế và dễ thương, nhưng mà cuộc đời này, có quá nhiều thứ khiến chúng ta vô tình hiểu nhầm nhau…
Bạn đang đọc bài viết: “Cuộc đời có quá nhiều thứ khiến chúng ta vô tình hiểu nhầm nhau…”tại chuyên mục Đời Sống của Đại Kỷ Nguyên. Để cập nhật thêm nhiều bài viết hay, quý độc giả vui lòng truy cập Fanpage chính thức của chúng tôi: facebook.com/DaiKyNguyenVanhoa/. Mọi ý kiến phản hồi và tin bài cộng tác xin gửi về hòm thư: [email protected]. Xin chân thành cảm ơn! |