Đôi khi hoàn cảnh khắc nghiệt khiến chúng ta trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn những gì chúng ta nghĩ mình có thể. Con người trong vòng xoáy của cuộc đời thường quên mất sức mạnh của lòng tin, và cuộc sống có những phương cách bí ẩn để nhắc nhở chúng ta về điều đó.
Minka Disbrow đã đối mặt với một tình cảnh bất hạnh ít ai trải qua trong cuộc đời. Gần như cả một thế kỷ, bà luôn cố tìm xem đứa con gái bé bỏng của mình đang ở phương trời nào, bởi năm 17 tuổi, bà đã phải giấu nước mắt mang đứa con mình đi cho con nuôi.
Bà Disbrow là con gái của một cặp vợ chồng người Hà Lan nhập cư. Bà có một tuổi thơ dữ dội, không êm đềm như những đứa trẻ đồng trang lứa. Hàng ngày, bà phải làm việc nặng nhọc trong một trang trại nuôi bò sữa, nếm trải hết những sương gió, vất vả của cuộc đời. Năm 1928, khi đang dự trại hè, Minka và người bạn Elizabeth bị ba người đàn ông hành hung và cưỡng hiếp. Kết quả, bà mang thai ở cái tuổi còn quá trẻ và nhiều bỡ ngỡ, trong sự đau đớn và tổn thương tột cùng về tinh thần.
Các cô gái không dám kể với ai câu chuyện này cho tới khi mọi thứ đã quá muộn. Cái thai lớn dần lên trong bụng, giải pháp duy nhất cho bà là sinh con ra. Khi ấy mẹ và bố dượng của bà đã quyết định gửi bà tới một nhà hộ sinh dòng Luthe dành cho những cô gái chưa chồng mà mang thai. Ở tuổi 17, bà hạ sinh một bé gái tóc vàng và đặt tên bé là Betty Jane.
Bà Disbrow nói: “Tôi yêu con bé biết bao, tôi mong muốn con bé gặp những điều tốt đẹp nhất”.
Thế nhưng, người ta nói rằng bà không được phép mang đứa trẻ sơ sinh về trang trại. Vì thế, bà đành dứt ruột để bé đi làm con nuôi người khác. Thật may mắn là khi ấy, có cặp vợ chồng vị mục sư đang tìm con nuôi. Dù chưa từng gặp họ, nhưng bà vẫn tin tưởng Betty Jane sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và thiện lành hơn.
Năm tháng qua đi, nỗi nhớ con cứ quẩn quanh tâm trí bà, thôi thúc bà tìm lại con. Bà Disbrow đã viết hàng tá thư cho tổ chức nhận con nuôi để được biết tin về con gái và nhận được trả lời rất đều đặn và đầy đủ cho tới khi có sự thay đổi trong quản lý. Vậy là, mọi manh mối và thông tin của con gái đều trở nên tắt ngấm.
Sau bao năm tìm kiếm trong vô vọng, bà dần mất đi hy vọng và chỉ mong muốn một điều là được nhìn thấy con dù chỉ một lần. Kết nối duy nhất của bà với đứa bé là tấm ảnh đen trắng chụp một hài nhi bọc trong chăn.
Nhiều năm lại qua đi, bà Minka đã lấy một người đàn ông bán hoa quả và có hai mụn con. Bà làm ba công việc cùng một lúc và sống nay đây mai đó, cuối cùng bà định cư ở thành phố San Clemente, San Diego. Bà vẫn nhớ tới Betty Jane, nhớ ngày sinh nhật cô bé, nhưng chẳng thể làm gì.
Ngày 2/7/2006, bà Minka nhận được một cuộc điện thoại từ một người đàn ông ở Alabama.
Người đàn ông đã hỏi về cuộc đời bà. Bà Disbrow vì hoài nghi nên đã từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào. Cuối cùng, người đàn ông phải tiết lộ rằng ông là cháu của bà và là con trai của Betty Jane, nay là bà Ruth Lee.
Cô Lee (Betty Jane) đã được gia đình mục sư người Na Uy nuôi nấng. Cô đã lập gia đình và có 6 người con, một trong số đó là nhà du hành vũ trụ Mark Lee, đã từng bốn lần bay vào không gian. Cô luôn biết sự thật rằng cô là con nuôi, nhưng chỉ bắt đầu tìm kiếm mẹ đẻ của mình khi đã 77 tuổi.
Cô Lee có vấn đề về tim mạch và khi bác sĩ hỏi về tiểu sử bệnh lý của gia đình, cô đã không biết gì. Brian, con trai của cô, đã quyết định tìm hiểu và làm đơn thỉnh cầu lên toà án ở Nam Dakota để được xem hồ sơ nhận con nuôi của mẹ mình. Từ những thông tin nhận được, sau một hồi tìm kiếm trên mạng, anh đã tìm ra thông tin của bà ngoại. Cô Lee và anh đã vô cùng kinh ngạc vì bà Disbrow vẫn còn sống.
Một tháng sau, cô Ruth Lee và con trai Brian đã bay đến California. Họ đến căn hộ của Disbrow với một bó hoa khổng lồ trên tay.
Bà Disbrow không thể nén nổi niềm hạnh phúc khi được đoàn tụ với con sau 77 năm. Bà không tin nổi sự thực là con gái bà quá giống bà. Bà Disbrow nói: “Hệt như chúng tôi chưa bao giờ chia xa”. Bà nói thêm: “Nó tuyệt vời đến mức tôi cứ ngỡ mình đang trong mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp”.
Giấc mơ đẹp ấy hẳn sẽ đi với bà trong suốt quãng đời còn lại, xóa nhòa đi những nỗi buồn và đau khổ kéo dài trong quá khứ. Dù hơi muộn, nhưng có lẽ bà Disbrow đã kịp hiểu mùi vị và hương thơm của niềm hạnh phúc tròn đầy trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Cuộc sống đã dành một khoảng thời gian quá dài để thử thách tấm lòng và tình yêu thương của bà Disbrow, nhưng dù nỗi bất hạnh có to lớn đến nhường nào, sau tất cả, những người xứng đáng được yêu thương sẽ tìm về được với yêu thương.
Xuân Dung
Theo Lifebuzz
Video xem thêm: Mẹ già rồi, xin đừng bao giờ nói những lời này với mẹ