Đại Kỷ Nguyên

Dành cho em nỗi nhớ của mùa hè

Xanh đã ngủ ở dưới trời yên tĩnh
Đỏ còn ngân trong tiếng nói dịu dàng…

Ngoảnh ra, đã bừng lên ở đó, một góc trời, sắc hoa đỏ thắm đến nao lòng. Bất ngờ, sững sờ và rưng rưng. Ôi loài hoa tôi yêu…

Phượng lại trở về vào mùa của những cơn mưa, như một niềm an ủi, rằng dẫu có bao năm tháng chia xa, màu hoa ấy, vẫn còn nguyên ở đó, cháy lên trong lặng lẽ như một tình yêu thủy chung, tha thiết.

Phượng trong sáng nảy hồng trên một cõi
Như muôn đàn cùng gảy dưới mây cao
Ánh sáng trùm trong không gian vời vợi
Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao

(Xuân Diệu)

Ôi cái màu hoa sao mà da diết thế, cảnh mỏng manh, mà mạnh mẽ, hoa khao khát điều gì mà cháy ngời mê mải, biết lòng tôi yêu nhiều yêu nhiều lắm không?

Đến bây giờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà mỗi lần nghe những câu hát “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu” vẫn thấy tràn ngập cả tâm hồn hình ảnh một buổi trưa tháng 6, nắng mê man, cái nắng làm làm người trở nên trống trải bồi hồi, và có phải vì nắng hay màu hoa chói lói mà người như lịm đi trong cơn say nôn nao của mùa hè, trong đáy mắt chỉ còn lại màu hoa đỏ ngời tha thiết giữa vô tận trời xanh.

Phượng bao giờ cũng đến bất ngờ, một ngày kia, trên con phố quen thuộc, cũ kĩ và tẻ nhạt, lấp lánh trong màu trời xanh vời vợi những cánh hoa đỏ vời, kiêu hãnh, bình yên. Phượng như một giấc mơ mùa hè ru lòng người về ấu thơ, mơ về những trua hè hoang vắng, đi trên những con phố rộng thênh thang, đứa bé học trò từ giã những ngày thi, lòng vừa tràn đầy thảnh thơi nôn nao bước vào kì nghỉ dài đầy nắng và cỏ hoa, hay cô nữ sinh tuổi mười mấy bâng khuâng đi dưới những hàng cây xanh, lao xao những chùm hoa đỏ, lòng vẩn vơ nghĩ về những ngày tháng chia xa..

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.

(Xuân Quỳnh)

https://youtu.be/U2dR9jQvdbw

Mai Khanh

Xem thêm:

Exit mobile version