Đại Kỷ Nguyên

Đứng bên hồ nước chụp 1 bức ảnh, chàng trai bất ngờ cứu sống 3 mạng người

Bức ảnh với khuôn mặt hiền lành và tươi cười dưới đây có là sẽ là hình ảnh cuối cùng mà chàng trai trẻ Cheng Changjiang để lại cho bố mẹ cậu và những người sẽ yêu quý cậu. Đằng sau đó là một câu chuyện đầy xúc động.

Ngày hôm đó, nhân dịp được nghỉ lễ và cũng để giải tỏa căng thẳng mệt mỏi sau thời gian dài thi cử, Cheng trở về vùng thôn quê Tín Dương, tỉnh Hà Nam (miền trung Trung Quốc). Trên đường trở về, cậu dừng lại bên bờ hồ, nơi sẽ xảy ra những điều mà Cheng không bao giờ có thể nghĩ đến, để chụp ảnh lưu niệm. Đây là bờ hồ mà các khách du lịch rất yêu thích vì sự trong xanh và thanh bình của nó. 

Bờ hồ yên tĩnh vì ngày hôm đó không có nhiều khách du lịch, chỉ có bà Wang Zhongyuan, 63 tuổi đang ngồi bên hồ nghỉ ngơi với ba đứa cháu nhỏ của mình. Khi bà Zhongyuan quay lưng lại, ba đứa trẻ đã mon men ra đến mép hồ. Địa thế của bờ hồ là một mặt đá lớn trơn nhẵn và rất dốc. Đứa cháu bé nhất của bà vì thế mà tuột chân và rơi xuống hồ, kéo theo anh trai nhỏ 6 tuổi của cậu bé. Thấy hai em bị ngã, chị cả Wang Caihe, 11 tuổi, hốt hoảng chạy đến bên bờ hồ để kéo hai em lại, nhưng thật không may cô bé cũng gặp nguy hiểm. 

Tiếng la hét thất thanh của ba đứa trẻ vang khắp khu hồ mang theo sự hốt hoảng và tuyệt vọng. Nhưng đáp trả lại tiếng thét thảm thương ấy chỉ là sự im lặng đáng sợ. Dường như, Cheng là người duy nhất tại thời điểm đó nghe thấy những tiếng hét cầu cứu. Khi ấy cậu đang đứng chụp ảnh, dạo chơi ven hồ. Không chần chừ một giây, chàng trai trẻ đã ngay lập tức tìm cách xuống mặt nước để cứu các em.

Không biết bơi nhưng khi xuống tới hồ, Cheng đã cứu được hai trong số ba em nhỏ khỏi vùng nước sâu đầy nguy hiểm. Cậu nhanh chóng đưa hai em vào bờ vì còn một đứa trẻ nữa đang ở chỗ nguy hiểm và lúc ấy cậu không đủ sức để cứu cả ba cùng một lúc. Khi Cheng quay trở lại để giải cứu chị cả Wang Caihe, một người đàn ông địa phương, Wan Sun, 31 tuổi, đã chạy đến giúp đỡ cậu. 

Trên bờ, hai cậu bé vì còn rất hoảng sợ và lo lắng cho chị mình nên vẫn tiếp tục khóc. Anh Sun nhanh chóng trấn an hai đứa trẻ rồi quay lại bờ hồ để đón cô bé mà Cheng đang đưa vào. Sun đã không để mất một giây nào kéo em lên chỗ khô ráo. 

Sực nhớ đến người thanh niên, anh vội vã quay lại bờ hồ để trợ giúp Cheng vì anh Sun hiểu việc cứu ba em bé như vậy sẽ mất rất nhiều sức lực. Nhưng khi anh quay lại, chỉ còn mặt hồ yên tĩnh, không một bóng người. 

Sun hồi tưởng lại: “Anh ấy đưa cho tôi đứa bé 11 tuổi và tôi kéo cô bé vào bờ. Khi cô bé đã ở nơi an toàn, tôi quay đầu lại nhìn người thanh niên trẻ, và đã không thể nhìn thấy anh ấy nữa. Anh đã trượt sâu trong nước. Khi được chúng tôi đưa lên bờ, thì đã không còn kịp nữa rồi, mặc dù chúng tôi đã ngay lập tức sơ cứu cho anh ấy“. 

Những người có mặt tại hồ hôm ấy đã ra về trong lặng lẽ. Họ đã không cứu được một người thanh niên dũng cảm, một anh hùng không màng tính mạng giữ lại cuộc sống cho ba em nhỏ. Gương mặt không còn sự sống của Cheng hôm ấy cứ mãi khắc sâu trong tâm khảm của những người chứng kiến… Họ vừa thương xót vừa ngưỡng mộ chàng trai nghĩa hiệp.  

Bố mẹ của Cheng khi hay tin dữ của con trai, tưởng chừng như đã ngã quỵ. Đứa con mình dứt ruột sinh ra sao lại ra đi đột ngột như thế? Người mẹ nào, người cha nào có thể kìm nén được nỗi đau này đây? Nhưng rồi sau đó, cha mẹ của Cheng cũng đã rất tự hào về cậu. Bố Cheng, ông Ling Wu kể với mọi người về cậu bé: “Tôi không cảm thấy lạ khi Cheng của tôi đã hành động như vậy. Khi còn sống, nó hiền lắm, nó luôn nghĩ đến người khác trước bản thân mình”. 

Giữa cuộc sống hiện đại đang chảy trôi quá nhanh này, khi con người ta dường như chỉ sống trong thế giới của ảo ảnh, tự nhốt chặt mình trong cái thoải mái chỉ bé bằng lòng bàn tay, và để mặc mọi thứ xung quanh, thì Cheng vẫn nghe thấy tiếng cầu cứu của những người đang cần giúp đỡ trong cơn nguy cấp. Những trái tim nhân hậu, những tấm lòng vẫn còn hướng về cuộc đời, hướng về con người như Cheng dù đang dần trở nên hiếm hoi hơn giữa dòng đời xô bồ. Nhưng không phải vì thế mà hành động của cậu trở thành vô nghĩa. 

Cheng không còn, nhưng nụ cười cậu để lại trong bức ảnh, việc cậu đã làm, những người cậu đã cứu vẫn còn trên cuộc sống này. Cheng đã trao đi rất nhiều trước khi cậu lên đường. Cậu trao cho ba em nhỏ thêm một cơ hội được sống và cả một câu chuyện về lòng dũng cảm, về sự tương trợ người khác khi khó khăn. Câu chuyện ấy là hạt mầm của thiện tâm mà Cheng gieo vào lòng những em nhỏ. Hi vọng, những hạt mầm ấy sẽ được tất cả chăm sóc, để sự thiện lương trở thành rừng cây tỏa bóng trong tâm hồn mỗi người.

Nếu ai còn tin vào luật nhân-quả, chắc cũng sẽ không phản đối ý nghĩ rằng: Lúc mà Cheng buông mình theo dòng nước vì kiệt sức, sẽ có một thiên sứ đến đưa cậu về với nơi tâm hồn lương thiện của cậu đã được sinh ra… 

Tham khảo Dailymail

Tuệ Minh

Xem thêm:

Exit mobile version