Ai đó đã nói rằng cuộc đời giống như một cuộc hành trình. Điều quan trọng là bạn học được những gì trên đường đi chứ không phải là đích đến của cuộc hành trình đó…
Những trải nghiệm đều là những niềm vui, những khoảnh khắc đều là điều mà mỗi người đều trân quý. Đây thật sự là cách nhìn, một quan niệm sống, nhân sinh quan lành mạnh.
Không phải nhận được một phần nhân duyên trọn vẹn mà là biết đón nhận, học được làm thế nào mới có thể tiến gần tới hạnh phúc. Không có gì hoàn hảo, truy cầu theo đuổi vẫn là chỉ là đuổi hình bắt bóng, hạnh phúc vẫn cứ mãi lùi xa.
Không phải đạt được, thỏa mãn được bằng sự chiến thắng mà là học cách để biết chấp nhận thất bại, biết chấp nhận mới có thể dẫn đến thành công. Mà thành công không phải ở cuối con đường, mà chính là ở nội tâm đạt được giao hòa.
Không phải là bạn sẽ nhận được kết quả cuối cùng mà mình muốn, mà là học được… có những việc ở đời không phải lúc nào cũng như ý mình, thuận theo lẽ tự nhiên, hòa theo dòng chảy bỏ đi được những định nghĩa, kết quả, chính là sự thăng tiến về tâm hồn.
Cuộc sống của con người cũng giống như một chuyến đi, không cần phải quan tâm đến điểm đến. Điều chúng ta cần quan tâm đó là phong cảnh dọc đường đi và tâm trạng khi ngắm cảnh. Mọi người đều vội vã hết ngày này đến ngày khác, mỗi một người lại như một kẻ lữ hành, lang thang chờ đợi, quên đi cái ý nghĩa thực sự của cuộc đời.
Sống ở thế gian, mỗi một vật mỗi một người đều có trạng thái sinh tồn riêng, đều có ý nghĩa của riêng mình. Mỗi người cũng đều có con đường đi riêng, có cảm thụ thế giới quan của mình, đều có các giá trị riêng của mình để nhận định, trong sự vận động tưởng như hỗn độn, nhưng lại có quy luật ở đó, vậy nên những điều này đều không thể cưỡng cầu.
Trong thế giới con người với những tư tưởng tham vọng vật chất như hiện nay, nếu như mỗi một người đều chú ý tự điều chỉnh bản thân, giảm bớt theo đuổi ham muốn vật chất. Thay vào đó chúng theo đuổi giá trị về tinh thần nhiều hơn, bớt đi những tranh giành mệt mỏi của cõi hồng trần. buông bỏ đi những cái khổ, bi ai của kiếp phù du, tự mình hòa vào tự nhiên, phiêu diêu tự tai. Như vậy bạn đã có thể tĩnh tâm thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.
Hãy trân quý những gì ở hiện tại ngay trước mắt. Vui vẻ lạc quan vui sống cho từng giây phút mỗi ngày, khiến cho bản thân mình được hạnh phúc hơn, cảm nhận những nốt nhạc trong bản nhạc cuộc đời, không uổng phí đến thế gian du lịch một chuyến. Đúng vậy, cuộc sống giống như một cuộc hành trình. Điểm mấu chốt đó là chúng ta có thể biết trân quý những giá trị thời gian hiện tại, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là một niềm hạnh phúc.
Trong Phật giáo có nói: Sống chính là khổ, vì vậy đây là một dòng sông của những khổ nạn, mà bơi mãi trên dòng sông không đến bờ. Trong Nho giáo nói: Con người cả cuộc đời sống chỉ để duy trì kiến lập công đức và lập nghiệp, như vậy sẽ đem vinh diệu quang vinh cho tổ tông. Trong Đạo giáo có nói: Cuộc sống như một giấc mộng, không có nhưng không phải là không có, không biết nhưng không phải là không biết, vì vậy nó chính là một dòng sông mê chảy mãi trong vô minh của cuộc sống.
Con người cũng như vậy: cứ muốn bơi mãi trong dòng sông vô minh đó. Khi mong muốn theo đuổi mà không đạt được, sẽ cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Ngược lại, khi mong muốn được đáp ứng, sẽ cảm thấy nhàm chán, không biết trân quý những gì mình đang có, và những thứ chưa đạt được thì lại theo đuổi một cách vô vọng. Chính là trong cuộc sống nhân sinh này được lặp đi lặp lại như vậy, vậy thì chúng ta chấp trước vào điều gì, để dòng sông mê man trôi đi, rồi ngước mắt cười lại ngắm hoa nở rụng. Nhưng khi nhìn vào gương mới phát hiện những năm tháng tuổi đời đã nhanh chóng qua đi, điều còn lại chỉ là những vết nhăn của u sầu…
Theo secretchina
My My biên dịch
Xem thêm: