Phúc – Họa của đời người vốn vô thường, không ai biết được ngày mai điều gì sẽ xảy đến, dù là xấu hay tốt. Câu chuyện của Đặng Hoàng Vinh – chàng trai trẻ tưởng như có số phận rất bi đát nhưng lại tìm thấy ánh sáng cuộc đời vào một ngày đi lạc dưới đây khiến người ta thấm thía hơn về giá trị và ý nghĩa của hạnh phúc trong cuộc đời.
Hằng ngày, Vinh luôn chăm chỉ làm việc ở một cơ sở tẩm quất dành cho người khiếm thị trên phố Giảng Võ (Hà Nội). Cứ mỗi cuối tuần, anh đều vội vã trở về nhà cách đó chừng 20 km, nơi có người mẹ già, người vợ đảm đang và cậu con trai kháu khỉnh mà anh hết mực trân trọng, nâng niu.
Có lẽ, cuộc đời đầy chông gai và đau khổ đã tạo nên một Vinh cứng cỏi, điềm tĩnh và sâu lắng của ngày hôm nay. Đúng như người ta vẫn thường nói, những ai chân thành và chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng. Hiện tại, sóng gió đã tạm qua đi, chàng trai trẻ đang cố gắng sống ý nghĩa hơn mỗi ngày và đem lại hạnh phúc cho những người anh yêu thương.
Ước mơ còn dang dở của chàng sinh viên điện tử
Vinh là con trai duy nhất của cô Ngà, một công nhân ở nhà máy cơ khí. Bố mất sớm, mọi gánh nặng gia đình đều dồn lên đôi vai yếu ớt của mẹ. Nhưng rồi, bất hạnh đột ngột xảy đến. Năm 2009, khi đang làm việc trên một công trường, chiếc máy khoan vô tình từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào gáy khiến cô Ngà bị liệt nửa người, không thể tiếp tục lao động được nữa. Trong những ngày tháng khó khăn đó, dù phải thay mẹ gánh vác công việc gia đình, Vinh vẫn quyết tâm theo đuổi con đường học tập. Trời không phụ lòng người, cuối cùng, anh đã trở thành sinh viên khoa Điện tử, Đại học Nha Trang trong niềm hạnh phúc của mẹ.
Những tưởng từng đó khó khăn đã là quá đủ với hai mẹ con, cuộc sống sẽ sang trang khi cổng trường đại học mở ra cho Vinh một chân trời mới, nơi mà giấc mơ mà cậu ấp ủ bấy lâu có cơ hội trở thành hiện thực. Thế nhưng, khi chỉ còn ít ngày nữa là chạm tay vào tấm bằng đại học, một tai nạn giao thông đã vĩnh viễn cướp đi đôi mắt của chàng trai trẻ… Cả bầu trời bỗng chốc đổ sụp, Vinh đau đớn tới mức nghĩ quẩn, còn cô Ngà cũng khóc tới cạn nước mắt. “Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã nghĩ hay là mua một liều thuốc ngủ rồi hai mẹ con cùng uống. Chỉ có cách đó mới kết thúc được những trớ trêu của cuộc đời…“, cô Ngà nấc nghẹn kể lại.
Vinh loay hoay trở lại cuộc sống đời thường sau biến cố đau đớn, chấp nhận số phận nghiệt ngã và tập những bước đi mò mẫm đầu tiên. Cô Ngà thương con nhưng cũng không biết phải làm thế nào, mỗi lúc nhìn con tập đi rồi ngã, cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt lã chã rơi.
“Khi nào khoa học phát triển mẹ sẽ đưa con đi chữa bệnh, mẹ sẽ bán nhà để chữa mắt cho con”. Cô Ngà luôn động viên con và tự nhủ trong lòng, dù có phải hy sinh tất cả cô cũng phải gắng hết sức lấy lại ánh sáng cho con.
Cảm nhận được gánh nặng chồng chất trên đôi vai gầy còm của mẹ, Vinh càng quyết tâm hơn nữa. Anh bắt đầu đi học nghề dành cho người khuyết tật để phần nào giúp mẹ giảm bớt nỗi lo toan.
Một lần đi lạc đã tìm thấy được tình yêu
Hồi còn học nghề tại trường khuyết tật khu đô thị Trung Hòa, hàng ngày Vinh đều di chuyển bằng xe buýt. Một lần nọ, khi đã chiều muộn, Vinh đi qua trạm xe buýt về nhà mà không biết. Anh đứng rất lâu bên vệ đường, chơi vơi không biết làm gì, thế giới xung quanh anh hoàn toàn là màu đen. Đang lo lắng vì không thể tìm đường thì một cô gái đi sát đến bên hỏi anh có cần giúp gì không. Khi biết hoàn cảnh của Vinh, cô gái đã chủ động đề nghị được đưa anh về nhà. Cuộc nói chuyện chớp nhoáng trên con đường từ Pháp Vân về xóm nghèo Yên Thường, Gia Lâm cho Vinh nhiều thiện cảm về Trang. Anh đã mạnh dạn xin số điện thoại của cô gái tốt bụng và không ngần ngại chia sẻ với người bạn mới quen về những trăn trở trong cuộc sống thường ngày, những niềm vui giản dị và những ước mơ dang dở mà anh mãi mãi không có cơ hội thực hiện nữa.
Trang là một cô gái xinh xắn và được nhiều chàng trai theo đuổi. Thế nhưng, ngày nào Trang cũng dành thời gian trò chuyện cùng Vinh. Hai người nói chuyện rất hợp nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết. Trang còn chủ động sang nhà Vinh để thăm cô Ngà. Nghĩ rằng Trang sẽ không đồng ý nhưng Vinh vẫn “đánh bạo” ngỏ lời. Tuy không còn nhìn thấy, Vinh vẫn tin mình “tàn nhưng không phế”, có thể che chở cho Trang và mang lại hạnh phúc cho cô.
Trang sinh ra trong một gia đình nghèo ở Đông Anh, Hà Nội. Cha mẹ ly hôn nên từ nhỏ cô đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Trang trưởng thành, rắn rỏi hơn bạn bè cùng trang lứa và cũng sớm bước vào cuộc sống mưu sinh. Lần đầu gặp Vinh, Trang ấn tượng với gương mặt khôi ngô của anh dù đôi mắt không còn sáng. Những chàng trai theo đuổi Trang mang đến cho cô những điều lãng mạn, mới mẻ nhưng sự chân thành, thẳng thắn và mạnh mẽ của Vinh lại khiến Trang cảm động.
Lần đầu tiên tới thăm căn nhà xập xệ của mẹ con Vinh, Trang vô cùng thương xót. Khi ấy cô đã muốn được bước vào đó để cùng chia sẻ bớt những khó khăn mà hai người đã trải qua. Có lẽ cảm xúc đầu tiên chứ không phải những suy nghĩ toan tính mới mang đến cho người ta những quyết định đúng đắn. Căn nhà lạnh lẽo của mẹ con Vinh bỗng chốc trở thành một mái ấm thực sự, và Trang cũng bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương của gia đình, điều mà trước kia cô vẫn luôn ao ước.
Thế nhưng, thật không dễ dàng gì để Vinh thuyết phục được gia đình Trang cho anh lấy cô làm vợ. Những ánh nhìn soi xét, những câu nói kỳ thị khiến Vinh tổn thương, nhưng anh vẫn quyết không bỏ cuộc. Trang cũng vượt qua những lời đàm tiếu, hoài nghi vì sao xinh đẹp, trẻ trung lại đi lấy một người không lành lặn. Càng nhiều rào cản, cả hai càng thấu hiểu và yêu thương nhau hơn. Cuối cùng, câu chuyện tình “không bình thường” ấy đã được chấp thuận bằng một đám cưới giản dị.
Trang mang thai con trai đầu lòng khi khó khăn về cả tinh thần lẫn vật chất. Vào thời kỳ thai nghén, không ăn uống được, cái nắng mùa hè như thiêu như đốt khiến cô bao đêm mất ngủ. Vinh xót vợ, càng cố gắng làm việc để mong có thêm tiền chuẩn bị khi con ra đời, bao nhiêu áp lực tiền bạc và tâm lý khiến anh đôi lúc cũng trở nên cáu bẳn.
“Mỗi lần nặng lời với vợ, thấy Trang im lặng, tôi giận mình và càng thương cô ấy nhiều hơn. Tôi từng nghĩ người như mình không bao giờ lấy được vợ. Nay cô ấy chịu lấy mình, chấp nhận một người chồng khiếm thị, một người mẹ chồng liệt giường, tôi phải thực sự trân trọng cô ấy” – Vinh chia sẻ.
Vinh và Trang vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi bé Anh Khôi chào đời. Vinh dù không nhìn được gương mặt con, nhưng thấy vợ nói rằng Khôi có cái mũi và miệng giống ba nên anh cũng tưởng tượng ra mình khi còn nhỏ để hình dung con. Hình ảnh của vợ và con trong tâm trí Vinh đều được khắc họa nhờ những lần anh âu yếm chạm vào gương mặt.
“Thấy mọi người khen xinh thì biết là xinh. Còn mình chỉ sờ thấy cái mũi cao cao nên đoán là cũng đẹp”. Vinh tả về vợ qua cảm nhận của mình.
Về phần Trang, cô tỏ ra mãn nguyện với hạnh phúc hiện tại:
“Mỗi khi dẫn chồng ra ngoài, nhiều người hay nhìn chúng tôi một cách soi mói. Tôi không thấy ngại, chỉ thương chồng nhiều hơn. Tôi chỉ mong Anh Khôi sớm cứng cáp, tôi có thể đi làm để chia sẻ gánh nặng với chồng. Mỗi tháng cả gia đình sống dựa vào số tiền khoảng 4 triệu đồng anh kiếm được thật sự rất eo hẹp“.
Mặc dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tình yêu thương chân thành, luôn nghĩ cho bạn đời của cả Vinh và Trang đã giữ cho hạnh phúc của họ trọn vẹn bền lâu.
Trên đời này, hạnh phúc không đến từ những điều kiện vật chất mà đến từ lòng dũng cảm và sự bao dung. Đối diện với những cay đắng nghiệt ngã của cuộc đời, chàng trai khiếm thị không hề oán trách số phận mà kiên cường đứng dậy bước tiếp. Chính nghị lực đó của anh đã làm cảm động trái tim cô gái trẻ, khiến cô mong muốn được gắn bó và sẻ chia cuộc sống cùng anh cả đời.
Khó khăn đến không phải để chúng ta gục đầu ủ dột, càng không phải là lúc để tuyệt vọng mà gục ngã. Khó khăn đến để đánh thức nghị lực phi thường bên trong mỗi con người và để chúng ta trân trọng hơn những gì đang có. Khi đủ dũng cảm để đối diện với nó, bạn sẽ tìm thấy con đường đi cho riêng mình. Hãy luôn tin tưởng rằng: tận cùng của nỗi đau chính là hạnh phúc.
Gia Viên – Linh An
Xem thêm: