Đại Kỷ Nguyên

Khi “Tết… là điều xa xỉ” – Tâm sự của người anh khiến dân mạng bùi ngùi

Ảnh minh họa ghép từ nhiều nguồn.

“…Tự bao lâu tôi chẳng muốn đến Tết, vì mình cứ phải cô đơn. Nhiều đêm em trai ngủ chỉ biết ngắm ảnh bố mẹ mà khóc. Tôi biết tôi không được yếu đuối nhưng tôi không làm được. Tết, người người về quê với gia đình còn tôi thì về với ai? Chỉ thương em trai, nó quá bé để hiểu được nên đòi về quê hoài…”.

Trong cuộc sống có một điều có thể theo bạn suốt cuộc đời, đó là kỷ niệm về người thân yêu. Thật khó quên khi kỷ niệm đó gắn với Tết cổ truyền, lúc nhà nhà sum họp.

Câu chuyện hai anh em không muốn Tết được chia sẻ trên mạng xã hội năm 2016 đã nhận được nhiều bình luận đồng cảm của cư dân mạng thời điểm đó, đến nay, vẫn còn sức lay động rất lớn đến trái tim chúng ta…

Câu chuyện được chia sẻ trên mạng Facebook:

“Hai anh em đặt chân lên bus (xe buýt), cái náo nhiệt của Tết nó phủ khắp nẻo đường rồi. Nhưng với tôi, Tết là điều gì đó vô cùng xa xỉ.

Ôm đứa em trai trong lòng mà nước mắt cứ chực trào ra. Ở cái tuổi 24, tôi có công việc ổn định với mức lương gọi là dư dả trên đất Hà Thành này. Nhưng gia đình tôi lại không được trọn vẹn.

Ba mẹ tôi đã mất trong một tai nạn 2 năm về trước, ngày Tết trở thành ngày tang.

Chỉ còn hai anh em.

Em trai thì quá nhỏ, các bác các chú thì viện cớ đi làm này nọ không ai chăm sóc, ông bà ngoại lại già yếu, phải lo cho hai em con nhà cậu vì cậu mợ ly dị nên cũng chẳng dám nhờ.

Rồi từ đó, tôi đưa em lên Hà Nội sống cùng, vừa làm cha, vừa làm mẹ, gánh luôn trọng trách người anh.

Khi đó em trai học lớp 4, tôi đi làm thì chiều mới về, nhưng vẫn phải đưa đi đón về bằng xe bus. Có lần em nó nói: “Anh cứ đi làm đi, có xe nó tự đón em mà”. Nghe mà bật khóc.

Những tháng ngày đầu tiên, thật vất vả. Tiền học của em cao hơn ở quê, tiền sinh hoạt, chi phí là không đủ, may mắn tôi vẫn còn được những người bạn đại học giúp đỡ.

Rồi dần cũng quen, tôi đưa đón em bằng xe bus, thương em những chiều tắc đường em phải ngồi đợi. Và cứ thế hai anh em sống qua ngày, qua năm.

Tự bao lâu tôi chẳng muốn đến Tết, vì mình cứ phải cô đơn. Nhiều đêm em trai ngủ chỉ biết ngắm ảnh bố mẹ mà khóc.

Tôi biết tôi không được yếu đuối nhưng tôi không làm được. Tết, người người về quê với gia đình còn tôi thì về với ai? Chỉ thương em trai, nó quá bé để hiểu được nên đòi về quê hoài.

Đây là cái Tết thứ 3 hai anh em ở lại Hà Nội. Vì hương khói ba mẹ đã mang hết lên đây.

Hôm nay, đưa em về để dọn dẹp nhà và thăm ông bà, cu em lớp 6 ngẩn ngơ: “Anh ơi, Tết sao xe bus không nghỉ? Em thấy xe chạy cả năm trời có được nghỉ chủ nhật đâu”. Cậu em tôi nó khờ vậy đó, 2 năm nay khi nào nó cũng một mình nên vậy.

Thương em mà chỉ biết cười. Rồi tự hứa vu vơ: “Ra Tết anh mua xe đạp điện cho em đi học, anh dành đủ tiền rồi, còn anh vẫn chen chân mỗi sáng lên bus. Có như vậy anh mới cảm nhận được sự đông đúc cho bớt cô đơn trong lòng”.

Sau khi câu chuyện được chia sẻ đã nhận được nhiều lời động viên, đồng cảm của cư dận mạng.

(Ảnh chụp màn hình/ Net News).

Chẳng ai mong bi kịch xảy ra, nhưng nó vẫn có thể đến mà chẳng báo trước một lời, để cho chúng ta chuẩn bị tinh thần mà chống đỡ. Vậy nên, hãy trân quý từng giây phút còn được sống bên nhau, trao cho nhau những điều tốt đẹp nhất khi còn cơ hội. Nhất là khi Tết đến, xuân về này, nếu bạn còn có một gia đình để trở về, còn có ba, có mẹ ngóng chờ, chúc mừng bạn, về nhà nhanh, bạn nhé!

Từ Ân

Video xem thêm: Trong cuộc đời, điều gì mới là trân quý nhất?

Exit mobile version