Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình biết yêu đá bóng là vào mùa World Cup 1998, khi là một đứa trẻ 10 tuổi đang học tiểu học. Lúc ấy, trong tất cả các giờ ra chơi, trên mọi con đường đi học, hay ngay cả lúc rượt đuổi ngoài đồng, lũ trẻ chúng tôi cũng chỉ có một chủ đề duy nhất: bóng đá.
Hồi ấy, cầu thủ mà tôi thần tượng nhất chính là Ronaldo, không phải Cristiano Ronaldo mà là Ronaldo béo với quả đầu trọc huyền thoại của Brazil. Tôi còn nhớ lúc đó lũ trẻ chúng tôi lúc nào cũng nghêu ngao hát suốt ngày điệp khúc: “Ronaldo, đầu trọc như trái dừa khô”, hát theo điệu The cup of life…
Tất nhiên là với lũ trẻ chẳng có chút am hiểu gì về bóng đá thì sự hâm mộ của chúng tôi cũng chỉ là theo kiểu thần tượng, đua đòi của trẻ con, nhưng cũng đủ để chúng tôi quyết không bỏ lỡ 1 trận đấu nào có Ronaldo đá hay cắt dán ảnh của anh khắp tường nhà, hoặc gói 1 quả bóng bằng ni lông, lá chuối để học theo cách đi bóng và ghi bàn của thần tượng…
Thế nhưng, kì World Cup năm ấy kết thúc bằng chức vô địch dành cho người Pháp, chứ không phải Brazil, và trong tôi có nỗi buồn khó tả. Tôi nhận ra mình đã thần tượng Ronaldo nhiều như thế nào. Tôi bị cuốn hút bởi thứ bóng đá nhanh như chớp, mạnh mẽ và chính xác của anh ấy. Từ đó, tôi luôn ước ao được khoác lên mình chiếc áo có in dòng chữ “Ronaldo”.
Buổi chiều hôm ấy, trong trận bóng với mấy đứa cùng xóm, tôi đã đứng sững lại khi thằng Hoàng được khoác trên mình chiếc áo của đội Brazil, đúng ngay số áo và có in tên của Ronaldo. Tôi ấm ức lắm, ấm ức không chỉ vì nó mặc áo của thần tượng mà tôi còn ấm ức vì nhờ mặc chiếc áo đó mà đội nó mới thắng chúng tôi.
Tôi lầm lũi bỏ về nhà, nằng nặc đòi mẹ mua cho một chiếc áo giống như thế. Lưng thấm đẫm mồ hôi, mẹ tôi nhẹ nhàng đặt gánh rau bà vừa hái về xuống đất và hỏi:
– Bao nhiêu tiền vậy con?.
– 9 nghìn ạ.
Tôi nhanh nhẩu đáp, biết là mình sẽ có hi vọng được mua nên mắt sáng trưng lên.
“Sao đắt quá vậy. Chỗ tiền đó nhà mình đi chợ được mấy bữa đó con”.
Nghe câu nói đó từ mẹ, tôi hờn dỗi ngồi lặng lẽ ở một góc nhà khóc thút thít. Mẹ không dỗ dành gì, nhìn tôi lắc đầu rồi đi xuống bếp nấu cơm.
Thực ra, tôi biết nhà mình nghèo, mua chiếc áo đó quả là quá sức đối với mẹ. Bố tôi mất từ khi tôi còn học mẫu giáo, một mình mẹ tần tảo sớm hôm lo cho hai chị em ăn học thật chẳng dễ dàng gì. Chị tôi học giỏi, đỗ vào trường chuyên của huyện, phải ở trọ xa nhà để đi học, gánh nặng lên vai mẹ cũng vì thế mà lớn hơn, nhưng mẹ chưa một lần kêu ca kể khổ. Tôi cũng thương mẹ lắm nhưng trong lòng cứ ấm ức không muốn từ bỏ ý định mua bằng được chiếc áo thần tượng nên buổi tối hôm đó bướng bỉnh không ăn cơm mà bỏ lên giường đi ngủ từ đầu tối. Mẹ không nói gì cả, chỉ lặng lẽ dọn cơm đi.
Ngày hôm sau, trời đổ mưa lớn. Tôi ngồi một mình trong nhà, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài trời, trong lòng buồn khôn tả. Mẹ đi chợ bán rau từ mơ sáng, mưa to như vậy chắc mẹ ướt hết rồi. Mẹ vất vả vậy mà tôi chẳng đỡ đần được gì, hôm qua còn làm mẹ buồn nữa.
Mẹ sải bước nhanh vào trong nhà, người ướt sũng dù đã mặc một mảnh áo mưa nilong. Mẹ đưa tôi bộ quần áo vàng xanh của đội bóng Brazil có in chữ “Ronaldo” như mơ ước. Tôi mặc vội chiếc áo số 9 ấy lên người, nhảy cẫng lên sung sướng, chạy khắp nhà hò hét, chẳng kịp nói một lời xin lỗi mẹ…
Nhiều năm trôi qua, giờ đây, cứ mỗi mùa World Cup đến lại khiến tôi nhớ về người mẹ hiền lam lũ, tần tảo sớm hôm của mình, nhớ về những kỷ niệm xưa nơi xóm nghèo và nhớ về chiếc áo Ronaldo đầu tiên được mặc. Đó là chiếc áo của tình yêu thương bao la mẹ dành cho tôi, là chiếc áo mẹ đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới mua được về cho đứa con trai bướng bỉnh không hiểu chuyện…
“Tình mẹ đó ngàn sau nhớ mãi
Gió xuân về ấm lại đời con
Dù cho biển cạn núi mòn
Nghĩa ân của mẹ mãi son cuộc đời”
(Sưu tầm)
Hiểu Minh