Một mùa World Cup nữa lại đến, cũng như bao người hâm mộ khác đang chờ đợi từng ngày để đón xem những trận cầu căng thẳng với sự góp mặt của các đại diện có nền bóng đá hàng đầu thế giới, lòng tôi lại miên man nhớ về những mùa World Cup xưa, nơi mỗi trận đấu đều đong đầy kỷ niệm…
World Cup ngày xưa trong tôi không có những bản tin dày đặc được báo chí, truyền hình rầm rộ đưa trước cả tháng hay những chiếc tivi siêu phẳng, hiện đại, sắc nét đến chừng chi tiết như bây giờ. World Cup xưa trong tôi là những ký ức không thể nào quên về tuổi thơ lam lũ, nghèo khó ở một làng quê yên bình, thuần nông nhưng đong đầy tình yêu bóng đá…
Đó là mùa World Cup 1994, được tổ chức tại Hoa Kỳ, và năm ấy Brazil đã đoạt chức vô địch – tất cả những gì mà một đứa trẻ 8 tuổi như tôi nhớ được chỉ có vậy. Tôi không nhớ được diễn biến các trận bóng, thậm chí là chẳng nhớ được tên cầu thủ nào, chỉ nhớ rằng trong mùa bóng năm đó, bố mẹ tôi đã cãi nhau một trận không nhỏ khi bố bán gần một tấn thóc để mua lại chiếc ti-vi nội địa cũ 14 inch Daewoo để về xem bóng đá.
Thời ấy quê tôi nghèo lắm, cả làng chỉ có 2 chiếc ti vi của chủ tịch và bí thư xã, nhưng mà nhà hai bác ấy đều nuôi chó dữ, kín cổng cao tường nên dân quê chúng tôi không có ai đến xem được. Bố tôi vì mê bóng đá nên mới “cả gan” giấu mẹ bán thóc… mua ti vi. Dù suốt mấy ngày sau đó mẹ không nói với bố con tôi lời nào nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hãnh diện vì đã được thấy chiếc ti vi thật, còn bạn bè thì luôn nhìn tôi với ánh mắt ao ước, ngưỡng mộ.
Sắm được chiếc tivi, gia đình tôi đương nhiên trở thành trung tâm của xóm. Ngôi nhà khi ấy chỉ làm bằng vách đất, lại chẳng rộng rãi gì nhưng lúc nào cũng đông như “hội trường UBND xã”. Bố cùng mấy chú, mấy bác trong xóm dựng cần ăngten để thu sóng. Sân phơi nhà tôi được dựng rạp và sắp đặt bàn ghế như nhà chuẩn bị có đám cưới. Các thanh niên trai tráng thì đi bắt ếch, bắt cá về nấu cháo để lấy sức thức đêm theo dõi bóng đá.
Suốt một tháng trời ròng rã, nhà tôi trở thành một cái sân vận động thu nhỏ: tiếng la hét, tiếng bình luận, tiếng vỗ tay không ngớt của các cổ động viên cuồng nhiệt. Những câu chuyện về các đội bóng, những bàn thắng đẹp, những cú phạm lỗi nguy hiểm, những cầu thủ xuất sắc, dự đoán đội vô địch… được đem ra bàn tán cả buổi ra đồng ngày hôm sau. Coi thâu đêm như thế nhưng sáng hôm sau mọi người vẫn phải làm việc, làm nông nghiệp mà, không thể chần chừ với mùa vụ được.
Kỳ World Cup bỗng nhiên trở thành hội làng mà già trẻ trai gái ai cũng háo hức tham gia. Tôi biết trong số đó có rất nhiều người còn đọc chưa rõ tên các cầu thủ, nhớ chưa đủ tên quốc gia thi đấu, nhưng họ vẫn rất say mê theo dõi từng trận đấu và cổ vũ hết mình.
Về phần mẹ tôi, dù chẳng biết gì về bóng đá và vẫn còn giận bố lắm nhưng rồi chẳng biết tự khi nào đã bắt đầu nhập cuộc. Mẹ cũng thấp thỏm theo dõi từng trận bóng, cổ vũ cuồng nhiệt cho đội tuyển Brazil, và hò hét không ngớt khi họ đoạt cúp vàng. Và tình yêu dành cho đội tuyển Brazil nói riêng và bóng đá nói chung cũng bắt đầu nhen nhóm trong lòng đứa trẻ tò mò, hiếu động như tôi từ dạo đó và mê đến tận bây giờ.
Mới đó mà nhanh thật, chiếc tivi 14 inch bé xíu năm nào đã được bố tôi thay bằng cái tivi 49 inch, cậu bé 8 tuổi năm xưa cũng đã có gia đình, đi xa quê hương và lập nghiệp ở một thành phố xa lạ. Một mùa World Cup mới lại đến, khắp thế giới sẽ lại có một tháng không ngủ để được trực tiếp chứng kiến những trận đấu gay cấn đến nghẹt thở. Ôm cậu con trai đang ngủ ngon lành trong vòng tay, tôi bỗng nhớ về hình ảnh của mình hơn 20 năm về trước và thèm cái cảm giác được xem World Cup ở quê đến nhường nào…
Giá như con tôi cũng được trải qua một tuổi thơ như thế…
Thiện Nam