Hôm nay Bình tìm tôi và rủ đi uống rượu, tôi đã biết ngay là một việc không bình thường. Bởi vì, thứ nhất cậu ấy uống rất ít, thứ hai cho dù là uống thì cũng sẽ không đơn độc tìm tôi để đi uống. Giữa lúc đêm tối trời mùa thu như thế này, cậu bạn gọi điện nên tôi không thể không đến. Khi tôi đến nơi hẹn, mới thấy không phải đến quán mà chúng tôi vẫn thường tới mà là cậu ấy đã chuẩn bị sẵn đồ và dẫn tôi tới một bờ sông …
Tôi ngạc nhiên hỏi Bình: “Uống ở đây sao?”
Bình trả lời với vẻ buồn buồn: “Đúng vậy, cậu nhìn xem uống ở đây vừa quang đãng lại thoáng mát. Hơn nữa, dòng sông rộng như vậy mới chứa hết được nỗi bực bội trong lòng mình.”
“Cậu có bị bệnh không? Cậu tưởng giờ đang là mùa hè sao? Ngồi bên bờ sông vừa lạnh vừa gió vù vù thế này, mình đang muốn quay về để còn bảo toàn cái mạng của mình đây.” Tôi mặc một chiếc áo mỏng trên người, trả lời Bình.
“Cậu lạnh à? Khoác chiếc áo này của mình vào.”
“Được rồi! được rồi! uống chút rượu cho ấm dạ dày đi!”
Bình là người thích đi thẳng vào vấn đề, thế nên cậu nói luôn: “Hôm nay thực sự mình rất bực bội và tủi thân…“
Vừa nghe lời này của Bình, tôi đã biết là mình đoán đúng ngay từ đầu rồi. Bình hơn tôi 2 tuổi, cậu ấy chuyên chăm sóc và kinh doanh cây cảnh cùng với người cậu ruột. Bình thường, cũng không quá bận tức là nếu cần nghỉ ngơi thì có thể nghỉ ngơi được. Nhưng mà cậu ấy là một người làm việc nghiêm túc nên không bao giờ sử dụng tùy tiện cái quyền này.
Tôi biết, mẹ của Bình năm nay đã ngoài 60 tuổi rồi. Bà có ba người con. Bình là con trai út. Thời gian trước, mẹ của Bình được chẩn đoán là mắc bệnh tiểu đường phải nằm viện mấy ngày liền. Sau đó, bà được ra viện về nhà và định kỳ mỗi tháng phải đến viện kiểm tra một lần. Nhưng mà, ngày phải đi khám lại toàn rơi vào đúng những ngày phải làm việc. Ba anh em Bình đã thống nhất sẽ luân phiên nhau đưa mẹ đi viện.
Sau một lần tuần hoàn như vậy, hôm nay lại đến lượt người anh cả. Nhưng mà anh cả ngày mai lại có việc bận. Cho nên, tối nay trong lúc cả nhà quây quần ăn cơm tối, anh cả đã nói với Bình: “Anh ngày mai còn có việc, ngày mai em đưa mẹ đi khám lại một chút nhé?“
Bình nghĩ: “Dù sao công việc của mình cũng không quá bận, xin nghỉ phép cũng dễ dàng”. Nghĩ xong, cậu đang định cất lời đồng ý, ngay tại lúc lời còn chưa ra khỏi miệng thì anh cả lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao thì em cũng suốt ngày không có việc gì!“
Chị dâu cả ngồi bên cạnh chồng cũng phụ họa thêm: “Đúng đấy, dù sao em cũng nhiều thời gian rảnh rỗi, em đưa mẹ đi thay một lần cũng không sao.“
Bình trầm ngâm: “Hóa ra trong mắt mọi người, mình là một người rảnh rỗi, không có việc làm sao?“
Bình nén giận trong lòng, buông đôi đũa xuống và đi đến bên cạnh mẹ cậu nói: “Mẹ! không phải là con bất hiếu, chỉ là con cũng có việc bận, hơn nữa cũng vốn là đến lượt anh ấy, huống chi anh ấy lại là anh cả, anh ấy bận cũng nên thu xếp việc đưa mẹ đi. Ý mẹ như thế nào, mẹ nói ạ?“
“Bình thường chị đâu thấy em có việc gì, sao anh cả vừa nói có việc thì em cũng có việc? Em đang đùa mọi người à?” Chị dâu vội vàng nói.
“Em có việc phải thông báo trước cho mọi người sao? Lần này đến lượt ai thì người đó đi đi,” Bình phản kích lại.
Hai bên mỗi người một câu, cuối cùng Bình chào cả nhà và ra đây …
Bình hỏi tôi: “Cậu thấy thế nào? Mọi người sao có thể nghĩ như vậy? Tôi còn chưa mở lời chối từ vậy mà lại nói thêm mấy câu khó nghe như vậy, cậu bảo tôi sao có thể không tủi thân đây?“
Tôi nghe Bình hỏi mà không nói gì, tôi cũng đang nghĩ đến mẹ tôi. Mỗi bữa cả nhà ăn cơm xong mẹ tôi thường nói: “Con đi rửa bát đi!” Khi tôi còn chưa có phản ứng gì thì mẹ tôi lại nói tiếp: “Dù sao thì con cả ngày cũng chỉ ngồi trong phòng, không có làm một chút việc nào cả.” Có đôi khi nhìn thấy đôi giày của tôi bẩn, mẹ tôi lại nói: “Con đi lau giày đi!” và lại y như cũ, khi tôi còn chưa có phản ứng gì mẹ sẽ nói: “Chỉ biết đi mà không biết lau gì cả!” Dù cũng đã nói với mẹ nhiều lần, nhưng mẹ tôi coi đó là chuyện không quan trọng nên mọi việc vẫn cứ tiếp diễn như vậy.
Tôi còn có một cậu bạn, chỉ vì những lời nói “thừa thãi đau lòng” này mà suýt chia tay bạn gái. Một hôm bạn gái gọi điện thoại cho cậu ấy trách: “Anh đang làm gì thế hả? Không quan tâm đến em gì cả?“
Cậu bạn trả lời: “À, anh đang ở bên ngoài bận làm việc!“
Cô bạn gái lại trả lời: “Thế, trước anh bận nhỉ.” Vừa nghe xong thì trong lòng cậu ấy đã chùng xuống rồi, cảm giác mình là một người “vô dụng” trong mắt người yêu. Thế là, cậu ta quyết định hơn một tuần liền không liên lạc với cô người yêu.
Không quan tâm bạn là cố ý hay là vô ý mà bổ sung thêm những lời nói thừa thãi này, nhưng những lời này luôn vô tình khiến người nghe không được thoải mái, khiến chuyện tốt có thể trở thành chuyện xấu. Trong cuộc sống hàng ngày hay trong công việc chúng ta đều thường xuyên nghe thấy những lời nói như vậy.
“Cậu đi chuyển giúp tôi đồ này lên văn phòng, dù sao cậu cũng có sức khỏe hơn người khác.“
“Cậu chuyển giúp đồ này đến chỗ chị A, dù sao cậu cũng không bận gì lại tiện đường.“
Cho dù không dám cam đoan 100% nhưng tôi tin rằng, rất nhiều người trong chúng ta nghe được những lời này sẽ đều có “cảm xúc” phải không? Cho dù, người nghe không nói ra, cũng không thể hiện trên nét mặt nhưng trong lòng chắc hẳn cũng đang “mắng thầm”.
Lời nói giống như một thanh kiếm sắc, nếu dùng tốt sẽ khiến bạn “đánh đâu thắng đó”, không gì cản nổi. Nhưng nếu dùng sai một chút, nó sẽ đả thương người khác, thậm chí vết thương sâu không bao giờ liền lại được.
Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: