Tình thương yêu tưởng chừng như là món quà duy nhất mà mỗi người có thể dễ dàng trao đi, bởi nó nằm trong tự tâm mỗi chúng ta. Nhưng trong cuộc sống, đôi khi, lại có những điều khiến cho trái tim chúng ta bị thu hẹp lại rất nhiều, để rồi trao đi yêu thương không còn là một điều tự nhiên nữa.
Mẹ và vợ
Bố tôi đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn. Nhưng tới khi tôi lấy vợ, mẹ vẫn vui vẻ đồng ý cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Mẹ biết bà và vợ tôi không tâm đầu ý hợp, và mẹ rất không muốn tôi là người đứng giữa phải khó xử. Mẹ tôi là người truyền thống, trọng những nếp ăn ở hơi mang chút nghi lễ của người thời trước. Còn vợ tôi lại là người phụ nữ hiện đại, làm gì cũng muốn đơn giản, gọn nhẹ, nên không ai hài lòng với ai.
Vợ chồng tôi vì thế đã chuyển ra sống trong một căn hộ chung cư, còn mẹ vẫn ở lại trong căn nhà nhỏ, gắn bó với tuổi thơ của tôi. Nói về vợ tôi, cô ấy là một người rất tốt, tuy ở riêng nhưng tuần nào cô ấy cũng nhắc tôi về thăm mẹ, nhưng rất ít khi vợ tôi thực sự muốn đi cùng. Tôi hiểu, vợ tôi muốn tôi giữ đạo hiếu, nhưng bản thân cô ấy chưa thể vượt qua được sự thiếu cảm thông với mẹ chồng. Mặc dù lễ phép, nhưng cô ấy vẫn luôn giữ khoảng cách với mẹ tôi.
Đến một lần khi không thể chịu đựng thêm không khí lạnh nhạt giữa mẹ tôi và cô ấy, tôi đã tâm sự với vợ, hỏi cô ấy vì sao lại lạnh lùng với mẹ tôi như vậy. Vợ tôi im lặng hồi lâu như thể cân nhắc xem phải nói thế nào để tôi hiểu đúng điều cô ấy muốn nói.
“Em không thể nào vượt qua được cảm giác “ghen tuông” khi nhìn thấy ánh mắt mẹ nhìn anh. Và khi anh đáp lại ánh nhìn của bà. Em luôn cảm thấy một sự bất bình khó lý giải trong thâm tâm. Thêm nữa, em cũng không cảm nhận được sự thiện cảm bà dành cho mình, nên càng thấy khó chịu. Nhưng vì không muốn vô lễ với bà, nên em chọn thái độ dửng dưng đó.”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không biết giúp vợ tháo gỡ cảm giác kì lạ ấy như thế nào. Hơn thế nữa, mỗi khi tôi chia sẻ điều này với cô ấy, cô ấy đều gạt đi, như thể đó không phải là một chủ đề quan trọng. Và chuyến về thăm mẹ tôi cuối tuần cuối cùng vẫn thường xuyên chỉ có tôi và con trai của chúng tôi, Thiên Minh.
Kì thi và việc thăng chức
Cùng với kì thi đại học của Thiên Minh đến gần, tôi cũng được thăng chức. Trọng trách cao hơn nên công việc cũng nhiều hơn và trách nhiệm cũng nặng nề lên nhiều phần. Những thay đổi lớn trong đúng thời điểm nhạy cảm này khiến tôi xao lãng đi việc quan tâm tới mẹ. Những ngày cuối tuần của Thiên Minh bị kì thi đánh cắp, còn những ngày nghỉ này của tôi bị những cuộc họp, những buổi gặp gỡ lấy đi. Những lần về thăm mẹ cũng thưa dần rồi nửa năm sau ngày tôi thăng chức, nó cũng biến mất hẳn, (điều này là do vợ tôi sau này đã kể lại). Khi ấy, tôi dường như biến thành một con người khác, thường xuyên vắng nhà và cũng không có nhiều thời gian chuyện trò với vợ con.
Cho tới một ngày chủ nhật hiếm hoi, tôi ở nhà. Trong bữa cơm chiều, chỉ có hai vợ chồng tôi ngồi bên bàn ăn, tôi mới được biết dạo này, vợ tôi thường xuyên ăn tối một mình. Cô ấy kể lại, tôi thì bận gặp gỡ đối tác, chiêu đãi bạn bè, còn Thiên Minh sau khi đỗ đại học, cũng thường không về nhà ăn tối. Nghe cô ấy tâm sự, tôi bắt đầu cảm thấy giật mình, dường như tôi đã quên mất mình có gia đình từ ngày trở thành một người quan trọng hơn ở sở làm.
Ngoài sự hối hận, bữa cơm hôm ấy, trong tôi có thật nhiều dư vị khác nữa. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất có lẽ là khi tôi bắt gặp vợ đang nhìn mình, đôi môi khẽ nở một nụ cười trìu mến, khuôn mặt cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng hồng dịu nhẹ, ấm áp vô cùng. Hình ảnh ấy sao khiến tôi cảm thấy thật thân quen, nhưng tôi không nhớ rằng đã từng nhìn thấy vợ mình như vậy trước đây.
Sau bữa ăn, cô ấy đưa cho tôi một phong thư, nói rằng đó là món quà dành cho tôi. Khi mở thư ra, tôi nhìn thấy một đôi vé xem phim. Tôi ngỡ tưởng rằng mình hiểu điều cô ấy muốn:
“Em muốn chúng ta hẹn hò đúng không? Đã lâu quá rồi nhỉ, anh xin lỗi. Anh sẽ sắp xếp công việc để có thể cùng đi với em.
“Không phải anh à, anh hiểu lầm ý em rồi”. Cô ấy mỉm cười, còn tôi thì cảm thấy vô cùng thắc mắc.
“Vậy đôi vé này là?”
“Là dành cho anh và mẹ. Anh hãy mời mẹ đi ăn tối rồi đi xem phim nhé, em nghĩ đã lâu rồi bà không có được một bữa cơm trọn vẹn nào với anh rồi.”
Nghe lời giải thích của vợ, tôi nhìn cô ấy hồi lâu, trong lòng dâng lên cảm giác bất ngờ, xen với sự hối hận và lòng biết ơn.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ gọi điện cho mẹ. Cảm ơn em.”
“Alo, mẹ đây, có chuyện gì vậy con?” Mẹ tôi đã quen việc tôi gọi cho bà khi có điều gì đó quan trọng. Tâm trạng bà có vẻ lo lắng.
“Không có điều gì đặc biệt đâu mẹ, con chỉ gọi để mời mẹ tối mai đi ăn tối và xem phim với con thôi. Mẹ sẽ không phiền khi đi hẹn hò với con chứ?” Tôi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề để có thể trấn an bà.
“Tất nhiên rồi con trai, mẹ sẽ đi chứ” Mẹ tôi không giấu được sự ngạc nhiên và niềm hân hoan trong giọng nói.
“Hẹn mẹ tối mai nhé, con sẽ tới đón mẹ.”
“Mẹ biết rồi, hẹn con trai của mẹ ngày mai.”
Buổi hẹn với người phụ nữ tôi yêu
Buổi tối, khi tôi dừng xe trước cửa, mẹ tôi đã đứng chờ sẵn. Hôm đó, bà trông thật duyên dáng trong bộ váy xanh biển và chiếc áo khoác màu đen đã có phần rất cũ, nhưng rất hài hòa với tổng thể. Tóc mẹ tôi được lên búi gọn gàng. Tôi bỗng thấy cay cay nơi sống mũi: Tôi đã quên mất mẹ mình đẹp như thế nào. Tôi vội vàng mở cửa xe để mẹ bước vào. Bà cũng mang dáng vẻ hồi hộp, giống hệt với tâm trạng của tôi. Bà để tôi nhẹ nhàng cài lại dây an toàn và giữ im lặng suốt dọc đường đi, chỉ thỉnh thoảng bà quay sang nhìn tôi rồi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một niềm vui.
Tôi dẫn mẹ tới một nhà hàng Pháp nhỏ, bởi ngày trước bố mẹ tôi đã quen nhau nơi đất nước lãng mạn ấy. Tôi muốn bà thật sự có cảm giác rằng mình là người phụ nữ đặc biệt của tối hôm nay. Tôi kéo ghế cho mẹ ngồi, như một quý ông lịch sự. Mẹ hiểu ý tôi và tủm tỉm vì cái sự tinh nghịch của con trai. Tôi nhìn bà, mỉm cười với bà rồi cầm menu lên để chọn thức ăn.
“Nhớ ngày nào, mẹ còn là người đọc thực đơn cho con nhỉ”, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của bà.
“Vâng, mẹ ơi, nhưng bây giờ hãy để con được làm điều đó nhé”, tôi vẫn chưa rời mắt khỏi menu.
Mẹ lặng yên, không nói thêm gì như thể chờ tôi làm xong công việc của mình. Khi tôi rời mắt khỏi tấm giấy ghi những món ăn, ánh mắt tôi bắt gặp khuôn mặt mẹ. Thứ ánh sáng hồng dịu dàng ửng trên đôi má của vợ tôi lần trước, nụ cười hiền hậu của cô ấy, tôi nhớ ra rồi, đó chính là hình ảnh của mẹ tôi, hình ảnh của bà nhiều năm về trước khi ngồi ngắm bố con tôi trong bữa cơm tối. Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc thanh mảnh của bà, thủ thỉ:
“Con xin lỗi vì thời gian qua, con đã không ở bên mẹ, mẹ tha lỗi cho con, mẹ nhé”.
Mẹ tôi không nói gì, chỉ lắc đầu như muốn khẳng định: “Mẹ không sao”. Nhưng bà không nói nên lời, vì đôi mắt đã ướt nhòe. Tôi siết nhẹ thêm đôi bàn tay bà, để mẹ hiểu rằng tôi đang ở đây, rồi nhẹ lau dòng nước mắt trên đôi má nhiều nếp nhăn của mẹ. Mẹ con tôi đã có một buổi tối vô cùng vui vẻ, chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những câu chuyện cũ, những kỉ niệm ngọt ngào nhất. Mẹ tôi đã cười rất nhiều trong bữa tối đó. Tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc trong đôi mắt bà.
Khi đã đưa mẹ vào nhà, tôi muốn chờ bà vào giường rồi mới về. Nhưng bà khẽ đặt bàn tay lên vai tôi, nhẹ xoa. Bà nói:
“Con trai, mẹ có thể tự thu xếp được. Mẹ rất cảm ơn con vì buổi tối hôm nay. Nhưng con hãy về nhà đi, vẫn còn có một người phụ nữ khác đang chờ con.”
Tôi mỉm cười nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ không giận vợ con chứ, mẹ đừng giận cô ấy nhé, thực tình cô ấy…”
“Mẹ hiểu mà, mẹ không giận vợ con đâu. Con hãy mau về nhà với nó đi.”
“Vâng, vậy mẹ ngủ ngon nhé.”
“Nhưng hãy để cho mẹ mời con đi ăn tối với xem phim một lần nữa nhé. Mẹ muốn sẽ được mời con.”
“Mẹ à, bất cứ khi nào mẹ muốn, chúng ta đều sẽ có thể “hẹn hò”, con sẽ dành thời gian cho mẹ.”
Mẹ tôi mỉm cười vẫy vẫy như xua tôi về nhanh.
Vợ này, tại sao?
Sau khi từ nhà mẹ trở về, tôi và vợ đã ngồi bên nhau khá lâu, cô ấy muốn nghe về buổi hẹn hôm ấy. Tôi đã kể lại cho vợ nghe những điều mà mẹ con tôi đã tâm sự, không quên xin lỗi cô ấy vì chúng tôi đã không kịp giờ để xem phim. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất buồn và giận tôi, nhưng cô ấy chỉ nghe và mỉm cười.
“Em này, tại sao em lại dành món quà này cho mẹ và anh? Anh tưởng em vẫn chưa thể tháo được nút thắt trong tâm?”
“Nếu anh muốn hỏi tại sao, thì em sẽ nói. Em yêu anh, nhưng em đã hiểu ra rằng còn một người phụ nữ khác cũng yêu anh… trước cả khi em biết anh. Và người phụ nữ ấy cũng rất cần có sự chăm sóc của anh…”
Nghe được lời nói của vợ, tôi lặng đi, tôi biết cô ấy đã gỡ được nút thắt trong trái tim mình, chỉ là tôi chưa biết em đã gỡ nó ra bằng cách nào.
“Vậy, cuối tuần này, chúng ta cùng về với mẹ em nhé, để mẹ biết, bây giờ không chỉ có mình anh lo cho bà.” Tôi năm lấy bàn tay vợ, nhẹ nhàng đề nghị.
Cô ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, tôi thấy đôi mắt vợ đỏ hoe.
Điều không thể tin
Ba ngày sau buổi ăn tối đó, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, mẹ tôi vừa được đưa vào cấp cứu, nhưng bà đã không qua khỏi. Cơn đau tim đã đến quá bất ngờ. Nhận được tin dữ, tôi không còn nghĩ được gì, chỉ biết gọi điện cho vợ, cả hai cùng vào bệnh viện. Trên đường đi, chúng tôi không ai nói với ai điều gì, mỗi người chỉ lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi. Khi vào đến bệnh viện, sau khi nhìn mẹ tôi lần cuối cùng, bác sĩ trao cho chúng tôi một chiếc hộp gỗ và cho biết khi mẹ tôi được đưa vào bệnh viện, bà vẫn ôm chặt chiếc hộp ấy trong tay.
Hai chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều muốn biết bên trong có thứ gì quan trọng đến độ, khi đứng ở ranh giới của sinh tử, mẹ vẫn cố để ôm được nó vào lòng. Tôi nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong có một bức thư tay nhỏ, tôi đọc cho vợ cùng nghe:
“Con yêu dấu của mẹ,
Mẹ rất cảm ơn con vì đã dành cho mẹ buổi tối tuyệt vời hôm ấy. Mẹ như được sống lại những tháng ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình, được nhớ lại tất cả những kỉ niệm ngọt ngào với cha con và với chính con nữa. Nhưng điều khiến mẹ hạnh phúc nhất, chính là mẹ đã biết được mẹ ở đâu trong trái tim của con.
Mẹ cũng có một món quà dành tặng con. Mẹ đã đặt hai chỗ trong nhà hàng. Một là cho con, một là cho vợ con. Mẹ hi vọng, con cũng sẽ làm con bé có được những phút giây hạnh phúc như đã làm cho mẹ, con nhé.
Mãi yêu con
Mẹ của con”.
Tôi vừa dứt lời, thì vợ tôi òa khóc. Cô ấy nói trong nước mắt:
“Em chỉ mới vừa học được cách cảm thông cho mẹ, em cũng vừa mới biết được cảm giác của mẹ khi anh không còn ở bên bà. Em đã hiểu ra tất cả khi ngồi bên một bàn đầy thức ăn nhưng chỉ có một mình, khi anh và con đều không về ăn cơm. Khi ấy, em mới hiểu được sự trống trải mà mẹ đã chịu bấy nhiêu năm qua. Em luôn trách bà vì lạnh nhạt với em, ghen tuông khi anh dành ngày cuối tuần ở bên bà, nhưng chỉ đến lần đầu tiên có một mình trong bữa tối ấy, em mới hiểu ra, bà đã tặng em hạnh phúc của chính mình… Em ân hận quá!”
Tôi ôm vợ vào lòng, không nói được gì nhiều, tôi chỉ nói với em rằng:
“Dù đi rồi, nhưng mẹ vẫn tặng cho chúng mình bài học “cảm thông” đúng không em? Mình không được quên nhé, đừng quên kẻo phụ tấm lòng rộng lớn của mẹ.”
Trong cuộc sống, có rất nhiều mối quan hệ mang tới những nút thắt trong tâm hồn mỗi người. Những nút thắt ấy khiến chúng ta giữ khoảng cách với nhau, khiến những điều tưởng như đơn giản nhất là trao đi yêu thương lại trở thành nhiệm vụ khó khăn nhất. Trong những hoàn cảnh đó, điều gì sẽ giúp chúng ta vượt thoát khỏi những rào cản để thực sự nhìn thấy nhau, thực sự đến gần nhau hơn.
Hai người phụ nữ trong câu chuyện, mỗi người đều mang những nút thắt trong tim mình. Nhưng đến cuối cùng, họ đã gỡ bỏ được sự trói buộc đó, khi có thể thấu hiểu được những gì người kia đã trải qua, những điều có thể khiến người kia hạnh phúc. Và khi tháo được nút thắt ấy, tâm hồn họ dường như được nới rộng ra hơn rất nhiều để có thể đón nhận người kia vào khoảng trời yêu thương của chính mình. Sự cảm thông có lẽ vì vậy mà trở thành ngọn nguồn của tấm lòng bao dung, của tình cảm yêu thương.
Tham khảo Tinh Hoa
Ly Ly
Xem thêm:
- Tấm lòng người mẹ nghèo và sự hối hận muộn màng của cậu con trai bỏ rơi mẹ
- Người mà lòng ôm chí lớn, trước hết phải bao dung được cha mẹ mình
- Cô gái kêu gọi giải cứu mẹ khỏi Trung Quốc khi Chủ tịch Tập Cận Bình tới gặp Tổng thống Trump