Đại Kỷ Nguyên

Mẹ kiên trì không phá thai vì thiếu máu, nhưng chính thai nhi lại là người cứu sống cô

Vào ngày 29/7/2010, sau khi làm phẫu thuật mổ sinh em bé, một bé gái toàn thân tuyết trắng “Em bé tuyết” chào đời. Sau khi biết rõ sự tình, thai phụ đã khóc không ngớt nói: “Là con đã cứu mẹ! Cảm ơn con!”

Người mẹ trong câu chuyện dưới đây là một sản phụ khó mang thai. Sau khi chẩn đoán cô mắc bệnh thiếu máu cấp, bác sĩ khuyên cô nên phá thai để giữ lại tính mạng nhưng cô đã cự tuyệt, mạo hiểm để được làm mẹ. Điều vô cùng may mắn chính là, thai nhi và thai phụ xuất hiện hiện tượng cực hiếm thấy: “hội chứng thai nhi truyền máu cho mẹ”. Thông qua phương thức kỳ diệu này, người mẹ đã chuyển nguy thành an.

Sau 3 năm yêu nhau, Lưu Tân Lệ và Trương Cường đã cùng nhau kết duyên vợ chồng vào năm 2005. Sau nhiều lần mang thai rồi lại sảy, Lưu Tân Lệ vô cùng đau buồn. Cô nguyện ý dù có đánh đổi tính mạng cũng không muốn mất đi quyền làm mẹ.

Lần mang thai thứ 6, khi thai nhi được khoảng 3 tháng tuổi, cô lại xuất hiện hiện tượng toàn thân không còn sức lực, hơn nữa lợi thường xuyên chảy máu.

Bác sĩ đã nói với Trương Cường với nét mặt đầy nghiêm trọng: “Vợ anh xuất hiện bệnh thiếu máu cấp, rất có thể dẫn đến ung thư máu. Loại bệnh này rất hiếm thấy ở người mang thai, nó vô cùng nguy hiểm, đề nghị vợ chồng anh nên bỏ đi đứa bé này.”

Cho dù chồng có khuyên thế nào, Tân Lệ cũng không lay chuyển ý chí: “Dù phải chết, em cũng nhất định sinh hạ đứa con này!” Rồi cô tìm gặp bác sĩ và nghẹn ngào nói: “Bác sĩ! tôi cầu xin bác sĩ! Bác sĩ nghĩ biện pháp để tôi sinh hạ đứa bé này với!

Bác sĩ không còn cách nào khác đành nói: “Nếu như cô kiên trì muốn sinh, trước hết phải bảo vệ tốt chính mình, không để cơ thể gặp phải tình huống chảy máu. Trong thời kỳ mang thai, cô cần tiến hành trị liệu thiếu máu, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe của thai nhi… để xem có xuất hiện kỳ tích hay không.”

Sau bao nhiêu sự can ngăn, sau bao nhiêu lần sợ hãi mỗi khi thân thể bị chảy máu, Lưu Tân Lệ vẫn kiên trì nói: “Đứa bé sẽ là hy vọng của cả nhà, cũng là sinh mệnh kéo dài của con. Cho dù con có chịu cực khổ đến mấy cũng đáng, chỉ cần con sinh hạ được đứa trẻ này thành công.”

Lúc này, máu ứ đọng trên người Lưu Tân Lệ đã hợp lại thành mảng lớn. Chỉ cần đụng nhẹ thì máu cũng sẽ theo lỗ chân lông chảy ra ngoài. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều về việc sinh hạ đứa bé này, cô thường xuyên nằm mơ một giấc mộng: “Một em bé trắng tinh luôn đứng trước mặt cô gọi hai tiếng ‘mẹ ơi!’.” Giấc mơ đã giúp cô kiên trì mạo hiểm duy trì thai nhi không bỏ.

Mỗi lần đối diện với sự sợ hãi mất con, cô lại nghe thấy tiếng: “Mẹ ơi! Đừng sợ!” Cô lập tức bình tĩnh lại và cảm thấy trên người có một lực lượng cực mạnh vượt xa lúc thường lệ. Cô cũng biết rõ, vì để thai nhi phát triển khỏe mạnh, cô phải đi bệnh viện truyền máu trị liệu.

Ngày đó, cô gọi xe và đi đến bệnh viện thành phố An Dương để truyền máu. Sau khi biết rõ bệnh tình của cô, các bác sĩ khoa sản liền chấn động: “Cô có thể chịu đựng được đến tận bây giờ? Còn có thể tự mình đi truyền máu?” Đồng thời, bác sĩ còn nói cho cô biết: “Vì để tránh chảy máu, cô nên dùng cách sinh nở bình thường, bởi vì sinh mổ sẽ dễ dàng bị xuất huyết.” Theo lời đề nghị của bác sĩ, cô bắt đầu khống chế việc ăn uống để tránh thai nhi quá lớn mà dẫn đến khó sinh.

Sau mỗi lần đi tiểu ra máu, gương mặt cô lại tái nhợt vì sợ hãi. Ngay khi đến bệnh viện cấp cứu, Tân Lệ đã vội nói: “Bác sĩ mau giúp tôi, xem con của tôi thế nào rồi!” Bác sĩ cũng vì cô mà nhanh chóng làm kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ thở dài nhẹ nhàng nói: “Thật không ngờ, mệnh của đứa nhỏ này lại lớn như thế!” Thai nhi đang bình yên vô sự nằm ngủ ngon lành trong tử cung của mẹ. Nhưng qua xét nghiệm, bác sĩ biết được cô bị bệnh thiếu máu cấp nên lập tức đưa cô đến khoa truyền dịch.

Đến khoa truyền dịch, bác sĩ phát hiện cô bị thiếu máu cấp dẫn đến khả năng chuyển sang bệnh ung thư và tạo thành hiện tượng chảy máu trong. Bác sĩ lại lần nữa khuyên Lưu Tân Lệ bỏ đi đứa bé nhưng cô kiên quyết từ chối. Thấy vợ không màng đến sống chết, Trương Cường liền gọi cho bố mẹ nhờ thuyết phục vợ đừng “liều chết sinh con”.

Sáng sớm hôm sau, cả bố mẹ đẻ cùng bố mẹ chồng liền tới bệnh viện. Họ thống nhất quan điểm Lưu Tân Lệ bỏ đi đứa bé này, chữa bệnh quan trọng hơn. Nhưng dù cha mẹ có nói gì, cô cũng không đồng thuận, cô khóc lóc cầu xin: “Đứa bé đã lớn như thế, con có thể nhẫn tâm làm vậy sao? Cho dù con có chết đi, đứa trẻ này cũng tiếp nối mà kéo dài sinh mệnh của con! Sau này cha mẹ nhìn bé lớn lên, cũng giống như là nhìn thấy con vậy…” Cô đã khiến cả nhà thương khóc không ngớt.

Không có cách nào khác, bác sĩ đành phải để Lưu Tân Lệ về nhà tiếp tục giữ thai, để đợi đến lúc thai nhi 7 tháng tuổi thì cho mau chóng sinh hạ.

Sau khi về nhà, bệnh tình của Lưu Tân Lệ vẫn còn tiếp tục chuyển biến xấu.

Mẹ cô khóc lóc cầu xin: “Tiểu Lệ à, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nếu con có mệnh hệ nào, mẹ làm sao sống được.” Nói xong, bà liền quỳ xuống cầu xin con gái. Lúc này Trương Cường và cha mẹ chồng ở bên cạnh cũng không ngừng khích lệ. Cô đành phải đồng ý.

Nhưng đến bệnh viện, cô nhìn thấy nét mặt một bà mẹ vô cùng hạnh phúc ôm đứa con nhỏ, đúng lúc này thai nhi lại động đậy như muốn cầu xin cô giữ lấy tính mạng bé.

Lưu Tân Lệ nước mắt lăn dài quỳ xuống xin người nhà: “Đứa bé này là tính mạng của con, con không thể không có bé! Con cầu xin cả nhà, hãy để con sinh hạ đứa bé này!”

Mọi người trong nhà đều rơi lệ, giờ họ đã hiểu được đứa bé này. Bởi đối với Lưu Tân Lệ, tính mạng đứa con trong bụng cũng quan trong không kém. Cuối cùng họ đã quyết định không ép Lưu Tân Lệ bỏ đi đứa bé nữa.

Điều kỳ lạ là, sau khi trở về từ bệnh viện, hiện tượng phát bệnh ngày càng ít dần, số lần thổ huyết ít đi. Mỗi lần cô đi nhà vệ sinh, mọi người đều nhìn chăm chú vào sắc mặt của cô. Nhưng sau nhiều lần quan sát, họ phát hiện cô dường như không đi ra máu nữa.

Và theo thời gian thai nhi phát triển, Lưu Tân Lệ cũng cảm thấy căn bệnh của mình chuyển biến tốt một cách kỳ lạ. Cô thường nói với mọi người: “Sao con ngày càng ít chảy máu rồi? Cơ thể cũng cảm thấy ngày một khỏe hơn rồi? Liệu đây có phải là thân thể của con không nữa! Hay là con nên đi bệnh viện kiểm tra một chút?”

Cô mang thai được 8 tháng, cho dù ít chảy máu, mọi người trong gia đình vẫn chưa hết lo lắng. Cả nhà đã họp lại và quyết định đưa cô đến bệnh viện tốt ở Trịnh Châu để phòng bất trắc khi sinh.

Ngày 23 tháng 7, cả gia đình đưa Tân Lệ đến Trịnh Châu. Sau kiểm tra, kết quả cho thấy Lưu Tân Lệ và thai nhi đều khỏe mạnh bình thường. Kết quả khiến mọi người yên tâm nhưng lại không lý giải nổi.

Mọi người đem sự tình của Tân Lệ kể cho bác sĩ, bác sĩ đã kinh ngạc hỏi lại: “Không thể nào? Các bác nói rằng cô ấy bị mắc bệnh thiếu máu cấp, giống như bị ung thư máu? Nhưng nhìn vào kết quả kiểm tra thì lại không phát hiện ra điểm nào như thế.”

Nghe bác sĩ nói xong, mọi người càng mơ mơ hồ hồ hơn. Ở bệnh viện An Dương, bác sĩ nói Tân Lệ mắc phải bệnh này, hơn nữa cô còn không ngừng thổ huyết và đi tiểu ra máu, sao lên bệnh viện tỉnh lại nói tình trạng của cô tốt như thế?

Sau khi kiểm tra tổng thể, kết quả cho biết cô hoàn toàn bình thường. Thật là ngoài dự đoán của mọi người, nó càng khiến cả nhà không ai dám tin, mỗi người đều tâm thần lo lắng không yên.

Sáng hôm sau, Tân Lệ được đẩy đến phòng mổ làm phẫu thuật.

Theo thông lệ, trước khi làm giải phẫu cần phải có người ký tên bảo lãnh. Trên bản hiệp nghị có nói, trong quá trình giải phẫu sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm, vì thế Trương Cường chần chừ không dám ký tên.

Lưu Tân Lệ cười nói với chồng: “Ông Trời biết em không dễ dàng vượt qua đến hôm nay nên sẽ ủng hộ em! Nếu như trong quá trình giải phẫu có xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trước hết cần bảo bệ con của chúng ta! Vì con của chúng ta đến thế gian này quả không dễ dàng.” Nghe vợ nói xong, Trương Cường run run ký tên vào bản hiệp nghị.

Theo sau cuộc giải phẫu, bác sĩ lấy ra một hài nhi toàn thân trắng như tuyết từ trong bụng của Tân Lệ. Nhìn thấy tình huống này, các bác sĩ và y tá đều bàng hoàng kinh hãi. Bé gái thở rất gấp đồng thời tay chân lạnh buốt và tiếng khóc yếu ớt. Ngay lập tức bác sĩ đưa bé đi cứu chữa.

Lúc này, đầu óc của Lưu Tân Lệ rất tỉnh táo, cô hỏi bác sĩ: “Con của tôi sao rồi?”

Trong tình huống hiểm nghèo này, bác sĩ không dám nói cho Tân Lệ biết tình trạng thật của con gái cô. Bác sĩ trấn an: “Là con gái, cô yên tâm đi, đứa bé không bị sao cả, cháu được đưa đến khoa trẻ sơ sinh rồi.” Lưu Tân Lệ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ một giấc.

Sau khi được đưa đến khoa trẻ sơ sinh, các bác sĩ rất nhanh tiến hành cứu “em bé tuyết”. Lúc lấy huyết dịch làm xét nghiệm, bác sĩ phát hiện máu của em có màu trắng nhạt, hiện tượng này vô cùng hiếm, nó giống như nước, chậm dãi chảy trong thân thể yếu ớt của bé. Cũng rất nhanh, kết quả xét nghiệm cho biết bé bị thiếu máu nghiêm trọng. Bác sĩ tiến hành khẩn cấp truyền máu. Da bé bắt đầu hồng trở lại và hơi thở cũng đều hơn.

Sau khi tỉnh lại, bác sĩ mới nói cho Lưu Tân Lệ biết tình trạng. Hiện tượng mang thai của cô, trong y học là vô cùng hiếm: “Con truyền máu ngược lại cho mẹ”. Bình thường, em bé trong bụng sẽ hấp thụ máu từ mẹ và chuyển thành dinh dưỡng đi nuôi cơ thể.

Vì thế, phụ nữ trong thời kỳ mang thai thường xuất hiện hiện tượng đầu choáng váng, hoa mắt và da tái do hiên tượng thiếu máu gây nên. Và đó cũng là hiện tượng bình thường. Nhưng trường hợp mang thai của Lưu Tân Lệ lại ngược lại, do mẹ mắc bệnh thiếu máu cấp, đứa bé trong bụng lại dùng hồng cầu của mình truyền ngược lại cho mẹ thông qua cuống rốn. Nếu hiện tượng này xuất hiện ở những bà mẹ bình thường sẽ khiến thể trọng của thai phụ tăng đột ngột, phù nề và huyết áp tăng cao. Nhưng vì Lưu Tân Lệ bị thiếu máu cấp, việc truyền máu ngược như thế này lại vừa thích hợp. Cũng vì truyền máu cho mẹ nên đứa trẻ lúc mới sinh ra đã có làn da trắng như tuyết.

Bác sĩ thăm hỏi đã nói cho Lưu Tân Lệ và người nhà rằng: “Thai nhi truyền máu ngược lại cho mẹ nên đã cứu cả hai mẹ con. Hiện tượng này không gây ảnh hưởng đến quá trình phát triển sau này của bé. Chỉ là bé có bị ảnh hưởng gen máu ung thư của mẹ hay không thì đợi sau này quan sát.”

Quả là một kỳ tích! Hai mẹ con quả là có nhân duyên lớn! Mẹ mạo hiểm tính mạng sinh con, cuối cùng thai nhi lại truyền máu cứu mẹ.

Lưu Tân Lệ và người nhà vui mừng đến không cầm được nước mắt!

Tối hôm đó, Trương Cường ôm con gái với sắc mặt hồng hào đến trước mặt Lưu Tân Lệ, anh cũng đồng thời nói với vợ tình huống nguy hiểm trước đó. Lưu Tân Lệ nghe xong, lập tức khóc không thành tiếng: “Là con đã cứu mẹ! Cảm ơn con!”

Quả đúng là người thiện sẽ kết thiện duyên! .

Theo NTDTV
San San biên dịch

Xem thêm:

Exit mobile version