Nhớ lời mẹ chồng dặn, 10 năm sau, tôi mở món quà mà bà đã tặng tôi vào ngày cưới. Nó đã khiến tôi không khỏi ngừng khóc và ân hận về bản thân mình…
Đối với người con gái, cánh cửa nhà mình khép lại là khi cánh cửa nhà chồng được mở ra, trăm nỗi yêu thương xưa bỏ lại để gánh vác việc nhà chồng, là hạnh phúc hay khổ đau đều do tự mình lựa chọn…
Ngày cưới, mẹ chồng già yếu của tôi bước đến trao cho tôi một hộp quà xinh xắn, bà ôm tôi vào lòng xúc động dặn rằng, món quà này là một món quà đặc biệt, giữ càng lâu thì càng có giá trị đối với vợ chồng tôi. Vì vậy, lỡ có khi hai đứa tôi gặp mối bất hòa thì hãy mở ra. Bà cũng không quên nói rằng bà hy vọng tôi hạnh phúc. Tôi đón lấy món quà, trong lòng thầm cảm ơn vì sự ấm áp đầu tiên này.
Hơn 1 năm đầu sống cùng mẹ chồng là những ngày tháng êm đẹp, mẹ luôn cố gắng làm công việc nhà và dọn dẹp để chúng tôi có thể yên tâm làm việc. Ngày tôi sinh em bé, mẹ phụ tôi chăm sóc ẵm bồng, tất cả đồ dùng của em bé mẹ đều đem đi giặt tay, mẹ cũng thường xuyên thay đổi món ăn sao cho phù hợp với khẩu vị của tôi. Chúng tôi đã thật sự rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, thời gian ấy không kéo dài mãi, chẳng bao lâu sau mẹ chồng tôi mắc bệnh nặng rồi qua đời, đây là một cú sốc lớn đối với chúng tôi. Nỗi trống vắng kéo dài trong tôi, đã có lần tôi định mở món quà mà mẹ tặng mình nhân ngày cưới, nhưng nhớ lời mẹ dặn nên kìm lòng không mở.
Năm tháng qua đi, tôi cũng dần trưởng thành hơn và tự lo cho cuộc sống của mình. Kéo theo đó cũng là những mâu thuẫn vợ chồng ngày một nhiều hơn… Tôi luôn dặn lòng phải nhẫn nhịn, nhớ lời dạy của mẹ chồng, vợ chồng nên yêu thương và thường xuyên chia sẻ với nhau, làm phụ nữ thì đừng nóng tính… Nghĩ đến mẹ đã yêu thương mình còn hơn con đẻ, nước mắt tôi cứ thế rơi xuống nhiều hơn.
Tuy nhiên, tôi càng cố gắng thì chồng tôi lại càng vô tâm đến mức chẳng hề hay biết, mỗi ngày anh đều đi sớm, về muộn, bận đi công tác, mọi việc dồn cho một mình tôi lo liệu. Khi tôi chia sẻ thì anh cũng không muốn nghe, những cuộc nói chuyện giữa chúng tôi ngày một trở nên căng thẳng.
Gia đình của chúng tôi ngày một trở nên lạnh nhạt. Chúng tôi chẳng còn những buổi hẹn hò cùng đưa con đi chơi, những bữa cơm gia đình dần dần cũng không thấy bóng anh. Rồi đến lúc tiền của ai người đó tiêu, tôi nhìn thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi đang không cùng chung một lối về.
Sự chịu đựng kéo dài sẽ làm tổn thương và gây ức chế cho nhau, chúng tôi đã có một buổi nói chuyện và kết thúc bằng một trận cãi vã to đến mức muốn ly hôn. Tôi đã không còn muốn ở bên chồng mình nữa, tôi cũng quên cảm giác được yêu thương chân thành là như thế nào, tôi chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Tôi bùi ngùi nhớ về những ngày xưa, khi tôi mới xuất giá cuộc sống đã êm đẹp thế nào. Tôi ngồi viết lại những kỉ niệm từ ngày về nhà chồng, từng trang từng trang giấy của tôi thấm đầy nước mắt. Tôi nhìn lại tự thấy mình ngày một khác đi, từ khi nào tôi trở nên hay cáu giận, luôn không hài lòng về chồng mình… và rồi tôi chợt nhớ ra món quà cưới của mẹ, tôi buông giấy bút, vội vã chạy đi tìm.
Mở hộp quà ra tôi thật sự bất ngờ, cái hộp của mẹ duy chỉ có một mẩu giấy. Tôi vội vàng mở mẩu giấy ra đọc, ngắm nhìn từng chữ mẹ chồng viết, hình ảnh mẹ hiện về làm tôi day dứt khôn nguôi.
“Nếu có ngày con mở chiếc hộp này ra, con sẽ hiểu vì sao mẹ làm thế.
Món quà này mẹ muốn cả đời các con không động đến vì mẹ mong các con sẽ không có trận cãi vã to dẫn đến chuyện muốn ly hôn như ngày hôm nay. Mẹ buồn… vì mẹ biết khi đọc được những dòng này là lúc hạnh phúc của 2 con đang lung lay.
Mẹ mong các con hiểu điều mẹ gửi gắm. Tình yêu càng lâu càng bền vững, hạnh phúc càng lâu càng giá trị… Nhớ lời mẹ dặn. Mẹ yêu các con!”
Tôi vỡ òa trong tiếng khóc nức nở từ trái tim, tôi gọi mẹ trong nỗi khát khao vô vọng nếu như có mẹ ở đây hẳn tôi sẽ được vỗ về, nếu như có mẹ chắc vợ chồng tôi không bị trượt khỏi vòng tay nhau như hôm nay.
Tôi bước xuống nhà nhìn cái bếp lạnh căm bấy lâu nay, tôi cầm máy gọi cho chồng. Tôi nhớ lại cảm giác của ngày mới về làm dâu, nhớ cảm giác nhẹ nhàng khi được mẹ chồng chăm sóc. Chồng tôi bật máy nghe, tôi chợt hỏi “tối nay anh ăn gì em sẽ nấu”, chồng tôi nhẹ nhàng trả lời rằng tôi nấu gì anh ấy cũng thấy ngon…
Hạnh phúc bỗng ùa về, tôi cúp máy, xuống đường men theo con đường ra chợ, từng cơn gió tạt ngang mang theo tình yêu thương của mẹ chồng. Những dư âm này sẽ theo tôi mãi mãi trong hành trình còn lại của cuộc đời. Cảm ơn mẹ đã để lại cho tôi một tài sản giản dị nhưng vô giá. Chỉ là một bức thư chứa đựng đầy tình thương của mẹ, nhưng với tôi sao lại có ý nghĩa lớn biết bao. Tôi một lần nữa lại nguyện lưu giữ những lời mẹ dặn để nuôi dưỡng hạnh phúc của mình.
Gia Viên