Tôi đã trở thành một người mẹ, và chỉ đến lúc này, tôi mới hiểu rằng, cũng như con gái tôi bây giờ, tôi đã từng không quan tâm đến mẹ. Nhưng bỏ qua tất cả, mẹ vẫn yêu tôi mà không hề than vãn.
Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, tình yêu của mẹ thật bao la vô cùng và không gì so sánh được! Nếu một ngày kia, mẹ không còn có thể đứng vững, bước từng bước khó khăn …hãy nắm chặt tay, bước chậm rãi cùng mẹ, giống như trước đây mẹ đã từng dắt bạn qua những bước chập chững đầu đời.
Tình yêu của mẹ tựa như ánh nắng Mặt trời ấm áp chiếu sáng cho những mầm non chúng ta trưởng thành. Đoạn phim này được LOOK FORWARD giới thiệu đã khiến biết bao người phải lắng lòng suy nghĩ, chắc bạn cũng sẽ vậy. Hãy dành thêm nhiều thời gian cho mẹ để không bao giờ phải hối hận, sau khi xem đoạn phim ngắn này bạn nhé!
Mở đầu bộ phim là tiếng khóc oa oa của một đứa bé.
Tôi từ bé sống quấn quýt cùng mẹ, hễ tôi khóc, mẹ dù ở đâu cũng liền chạy đến bên tôi dỗ dành.
Mẹ ôm tôi vào lòng và đi tới đi lui trong khoảng sân trước nhà, vừa vỗ về cánh tay tôi vừa ngân nga câu hát ru cho đến khi tôi lại ngủ thiếp đi, rồi mẹ nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc giường ấm áp.
Tôi bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Trên những bước đi đầu đời đó, tôi ngước nhìn thấy mẹ vừa đang lo lắng sợ rằng tôi sẽ ngã, lại vừa cổ vũ tôi tiếp tục tiến lên. Và tôi đã có thể tự tin bước tiếp, bởi vì tôi biết rằng, luôn có mẹ bên cạnh chở che.
Năm ấy, cái cây trước sân đã cho quả, tay mẹ ôm tôi đã rất nặng, nhưng mẹ không buông tay xuống, vì mẹ muốn giúp tôi tự mình hái quả. Tôi đã reo lên vui sướng khi nhận được phần thưởng cho sự cố gắng, và lúc đó tôi đã học được bài học rằng mọi nỗ lực đều mang lại kết quả, cũng chính nhờ mẹ.
Khi tôi lớn lên, tuổi trẻ náo nhiệt khiến tôi thường thích ra ngoài hơn là ở nhà. Mỗi buổi sáng khi tôi bước ra cửa và ngoái đầu nhìn lại, tôi đều thấy mẹ đang đứng ở cửa dõi theo mình. Lúc đó tôi còn quá trẻ để hiểu được tâm tình trong ánh mắt của mẹ. Cuộc sống còn nhiều mới lạ chờ đợi một cô gái trẻ, tôi chỉ nghĩ đến thú vui nào đang chờ đợi tôi ở bên ngoài kia, mà chẳng để ý gì đến ánh mắt ấy. Tôi vội vàng đi, chẳng mảy may suy nghĩ, còn vô tư chào mẹ: “Mẹ, tối con về với mẹ nhé”, rồi đi cho đến tối mới về nhà.
Rồi tôi gặp người ấy, chúng tôi yêu thương nhau và quyết định sẽ bên nhau đến hết cả cuộc đời. Ngày hai chúng tôi nắm tay nhau bước vào lễ đường, mẹ ngồi ở hàng ghế dưới ngắm nhìn con gái trong chiếc váy trắng tinh khôi, đôi mắt mẹ tuôn rơi những giọt lệ hạnh phúc. Con gái mẹ giờ đã trở thành một người vợ, theo về nhà chồng bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không có mẹ kề cận hằng ngày.
Rồi tôi mang thai một bé gái. Khi con gái chào đời, tôi chăm bẵm con mỗi ngày, mỗi khi con vấp ngã tôi liền bỏ hết mọi việc để chạy đến bên con dỗ dành: “Có mẹ ở đây rồi, con đừng khóc, đừng khóc”. Mỗi ngày đều chăm cho con từng bình sữa ấm, sưởi ấm cho con mỗi độ lạnh về, giữa đêm con gái khóc lại ôm con vào lòng dỗ dành. Vất vả vì con nhưng tôi không cảm thấy khổ, bởi vì tôi biết rằng con gái cần tôi, tôi sẽ là bờ vai mạnh mẽ để con gái bé bỏng dựa vào. Đó là tình yêu vô điều kiện và là niềm hạnh phúc kỳ diệu mà chỉ đến khi làm mẹ tôi mới hiểu được.
Con gái càng lúc càng lớn, sự quan tâm cũng chuyển sang chuyện học hành thi cử. Cả đến bữa ăn cũng không rời quyển sách, vừa ăn vừa chăm chú nhìn vào cuốn sách. Những bữa ăn dần trở nên lặng lẽ, giữa hai mẹ con dần hình thành một khoảng cách vô hình.
Con gái về nhà cùng với bạn trai, bên nhau ríu rít vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hồ hởi khi được chuẩn bị bữa ăn cho mọi người. Chỉ nghĩ đến bữa ăn có đông đủ thành viên sum vầy trong cảnh hạnh phúc, tôi không kìm được sự háo hức. Nhưng khi món súp vừa được dọn lên bàn, lại vừa lúc tôi biết rằng hai đứa đang chuẩn bị đi đâu đó. Con gái chỉ kịp chào tôi: “Giờ chúng con phải đi, bộ phim sắp bắt đầu rồi mẹ ạ”. Nói xong, chẳng thèm quan tâm tới khuôn mặt lộ rõ sự thất vọng của tôi, chúng liền rời đi bỏ lại tôi một mình với chiếc bàn đầy ắp các món ăn còn chưa kịp động tới. Tôi hụt hẫng ngồi đó, nhìn những đĩa thức ăn với tâm trạng trống rỗng và cô đơn.
Mọi người đều đã rời đi, căn nhà trở nên tịch mịch. Chỉ còn lại mình tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình. Tôi thẫn thờ nhìn qua ổ cửa sổ, chỉ thấy những tòa nhà cao tầng vô cảm bao quanh. Thành phố lớn dường như chỉ có mình tôi. Mọi thứ giờ đã thay đổi, khung cảnh đã không còn tươi đẹp như xưa nữa. Thành phố quá rộng lớn, lòng lại quá cô đơn!
Tôi nhớ lại những ngày tháng quấn quýt vui vẻ bên mẹ, bất giác nhấc chiếc túi lên và vội vã bước ra cửa. Tôi bước lên xe bus, chọn một chỗ ngồi cho mình và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Một chút ấm áp khởi lên trong tâm tôi khi nhìn thấy những căn nhà bé nhỏ bên đường lướt qua.
Chuyến xe dài chở nặng lòng mong mỏi, chặng đường xa gánh cả một nỗi niềm. Bước chậm rãi qua những cánh đồng, qua con sông của tuổi thơ thương mến, cảm xúc bỗng đâu ùa về. Vẫn là cái sân nhỏ ngày xưa mẹ dạy tôi tập đi, vẫn là cái cây cho trái ngọt mẹ dạy tôi nỗ lực bằng chính đôi tay mình…
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, ngẫm nghĩ về quy luật của cuộc sống. Chim đủ cánh, chim xa bầy, tôi cũng đã từng như con gái tôi bây giờ, đã từng vô tâm với mẹ. Có làm mẹ mới hiểu được tấm lòng người mẹ, yêu thương con ngay cả khi không nhận lại được điều gì.
Mẹ như chợt hiện ra trước mắt tôi, vẫn là nụ cười ấm áp đó, tôi dường như bé lại trong tình yêu thương bao la của mẹ. Mẹ ơi, trên đời này, chỉ có mẹ là tốt nhất!
Trên đời này chỉ có mẹ là tốt, tình yêu của mẹ thật rộng lớn vô cùng! Nếu một ngày kia, mẹ không còn có thể đứng vững, bước từng bước khó khăn …Hãy cầm chặt tay, bước chậm rãi cùng mẹ, giống như trước đây mẹ đã từng dắt tay bạn qua những bước đầu đời!
Theo Soundofhope
Mây Trắng biên dịch