Mẹ dường như cảm nhận được một điều gì đó, bà đặt tay lên má anh, ánh mắt âu yếm dịu dàng: “Mẹ rất yêu con!” Đột nhiên một cảm giác quen thuộc dâng trào, Joey như tìm lại được cảm giác ấm áp của tình mẹ mà anh đã bị lãng quên từ lâu.
Mỗi người mỗi ngày đều đang không ngừng tạo ra cho bản thân những hồi ức, dù đó là chuyện buồn hay vui nhưng nó cũng sẽ trở thành một phần cuộc sống của bạn. Nhưng những kỷ niệm đó vô tình bị lãng quên, thì đó chính là đau khổ, giống như câu chuyện của Joey đến từ Ohio và mẹ của anh bà Molly.
Joey 45 tuổi có người mẹ tên là Molly. Năm bà 65 tuổi thì được chẩn đoán mắc bệnh mất trí nhớ. Hồi ức của bà từ từ mất đi, kể cả những người thân yêu gần gũi nhất bà cũng không còn nhớ một ai, kể cả Joey con trai bà.
Ngày hôm đó Joey ngồi trước mặt mẹ, anh cố gắng đánh thức trí nhớ của bà. Joey nói: “Mẹ không biết cha con là ai, vậy mẹ có biết mẹ con là ai không?” Ánh mắt Molly vẫn mơ hồ bà nói: “Không, chắc ta không biết, ai là mẹ của anh?” Mặc dù Joey không ngừng kể lại những kỷ niệm trước kia của bà, bà vẫn không thể nhớ lại: “Ta không biết anh là ai thì là sao có thể biết mẹ anh là ai…”. Nước mắt Joey bắt đầu rơi xuống, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Hàng ngày Joey đều kiên trì đánh thức những kỷ niệm trong lòng mẹ, nhưng bà vẫn không thể nào nhớ bất cứ điều gì.
Joey không nén được nghẹn ngào: “Mẹ không cảm thấy con rất quen, rất thân thiết sao?” Nhưng tiếc rằng mẹ anh vẫn thờ ơ: “Ta nghĩ rằng ta không quen anh.”
Nhưng sau đó, bà dường như cảm nhận được một điều gì đó nên đưa tay vuốt nhẹ lên má anh. Bà nhìn anh với ánh mắt trìu mến và rất đỗi dịu dàng: “Mẹ rất yêu con!”, đột nhiên một cảm giác thân thuộc ùa về làm cảm động trái tim Joey.
Sau khi tạm biệt mẹ, Joey trở lại xe, anh không thể nào cầm được nước mắt. Tuy sau khi nói ra câu nói đó bà vẫn không thể nhớ Joey là ai, nhưng điều đó chứng tỏ rằng tình yêu trong bà không hề bị mất theo trí nhớ. Tuy thế Joey rất hoang mang và bất lực, anh sợ rằng một ngày nào đó người mẹ yêu quý của mình sẽ không nói chuyện với anh nữa, sợ rằng bà sẽ coi anh như một người xa lạ.
Cùng theo dõi video:
Vì công việc, Joey không thể hàng ngày đến viện dưỡng lão để thăm bà. Những lúc anh nhớ mẹ, câu nói: “Mẹ rất yêu con!” chính là nguồn động lực duy nhất của anh. Câu chuyện của hai mẹ con nhà Joey được rất nhiều sự đồng cảm của cư dân mạng. Cái giác bị người thương yêu nhất không nhận ra mình, đó chính là cảm giác hụt hẫng tuyệt vọng. Niềm an ủi duy nhất của anh hiện nay chỉ có câu nói yêu thương mẹ dành cho anh ngày hôm đó, và anh cũng tự nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước kia để có thể vui vẻ một cuộc sống còn lại không còn trọn vẹn bên bà.
Thiếu Kỳ
Xem thêm: