Đại Kỷ Nguyên

Nhà quá nghèo, cậu bé 8 tuổi nhường sự sống cho em trai và xin bố mẹ thực hiện 4 điều ước

“Mẹ ơi, con rất muốn đi học!”, câu nói ngây thơ non nớt của cậu con trai 8 tuổi đang thoi thóp nằm chờ cái chết khiến trái tim người mẹ đau thắt lại…

Tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, có câu chuyện thương tâm kể về một gia đình, trong hoàn cảnh hiểm nghèo, đôi vợ chồng trẻ chỉ có thể lựa chọn cứu sống 1 trong 2 đứa con trai của mình.

Vợ chồng Phùng Tư hạ sinh được 2 con trai, cậu lớn tên là Phùng Tư Bối, năm nay 8 tuổi. Bối Bối có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt một mí híp lại mỗi khi cười và làn da ngăm dễ thương. Tuy nhiên, thật không may Bối Bối, từ nhỏ em đã bị mắc bệnh xơ gan, mới đây bệnh tình nặng hơn nên vợ chồng Phùng Tư phải đưa con đi nhập viện. Khi đến nơi, tình trạng của Bối Bối đã rơi vào mức nguy kịch, cần đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và bệnh trạng không ngừng xấu đi.

Sau khi thực hiện hàng loạt các xét nghiệm, bác sĩ thở dài nói: “Gan của em đã cứng như cục đá” và cấy ghép gan là cách duy nhất lúc này có thể cứu sống Bối Bối. Tuy nhiên, chi phí một ca phẫu thuật lên đến 300.000 Nhân dân tệ (gần 1 tỷ đồng), số tiền quá lớn đối với một gia đình nông thôn nghèo. Thương con, vợ chồng nhà Phùng Tư chạy xuôi, chạy ngược vay mượn, gom góp khắp nơi mong sao cho đủ số tiền cứu sống con trai.

Nhưng dường như bất hạnh không chịu buông tha gia đình nghèo này, số tiền vừa gom đủ thì vợ chồng Phùng Tư phát hiện, cậu con trai 5 tháng tuổi cũng bị mắc bệnh xơ gan. Tuy nhiên, do được phát hiện sớm, nên tổn thương gan vẫn chưa được hình thành rõ ràng, nếu điều trị tích cực và sớm, khả năng chữa khỏi sẽ cao.

Nhìn hai đứa con, đôi vợ chồng nghèo đau đớn tuyệt vọng, số phận đang ép họ phải lựa chọn, một lựa chọn buốt thấu tận tâm can, đau như cắt ra từng khúc ruột. Làm sao họ có thể, làm sao có thể lại chọn một trong hai đứa con này, hai cậu con trai kháu khỉnh mà họ thương yêu biết nhường nào, nhưng họ thật sự bế tắc, họ còn có thể làm gì khác khi Thần Chết nhất quyết dồn họ vào bước đường cùng?

Trong phòng bệnh viện, nhìn Bối Bối vui vẻ cười đùa với em trai và nói rằng muốn được về nhà thăm cây hồ lô sau vườn, vợ chồng Phùng Tư đau thắt. Chẳng bao lâu nữa, người âm gian sẽ đến đây cướp đi nụ cười đáng yêu này, mà họ thì bất lực đứng đây để đợi cái ngày định mệnh ấy đến. Có ai hiểu thấu cho nỗi lòng họ, có ai hiểu cái cảm giác con chết đuối kêu cứu mà cha mẹ phải buông tay?

Biết thời gian của con không còn được bao lâu, vợ chồng Phùng Tư quyết định đưa con về, cùng con thực hiện tâm nguyện cuối đời. Bối Bối ngày một gầy yếu hơn, nhìn con thoi thóp trên giường, mẹ Bối Bối cố nén nước mắt hỏi: “Ngoài việc muốn nhìn cây bầu hồ lô, con còn muốn làm gì nữa không?”. Nghe mẹ hỏi, dù hai tay vô lực nhưng Bối Bối vẫn gắng sức viết cho xong “danh sách những ước mong” của mình. Bối Bối không biết cái chết là gì, em cũng không biết nó đáng sợ như thế nào. Em chỉ biết rằng, chẳng bao lâu nữa, tất cả mọi thứ nơi đây đều sẽ không thuộc về em nữa. Sau một hồi suy nghĩ, Bối Bối nghĩ rằng em còn 4 ước nguyện quan trọng cần thực hiện.

“Mẹ ơi, con rất muốn được đi học”, Bối Bối thốt lên khi cùng mẹ và cha đứng ngắm cánh cổng trường đang trong kỳ nghỉ hè. Vậy là ước nguyện đầu tiên của Bối Bối là được đến trường. Em lặng đi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Dù chỉ mới được học ở đây 2 năm thôi, nhưng em đã có một bầu trời kỷ niệm, em nhớ bạn bè và thầy cô.

Ước nguyện thứ hai của Bối Bối là đi thăm cây bầu hồ lô mà trước đây em đã tự tay trồng lấy. Vợ chồng Phùng Tư đưa con ra thăm vườn cây ngập hoa và nắng sau nhà. Khi tất cả cây cối trong vườn đều đơm hoa kết trái, thì chỉ riêng cây bầu hô lô của Bối Bối vẫn im lìm đứng đó, không chút động tĩnh. Bất giác, Bối Bối khóc nấc lên từng tiếng, ánh mắt em ngập trong đau đớn và tuyệt vọng.

Bối Bối lại nhớ đến bà ngoại, người đã luôn cạnh bên và chăm sóc em từ khi còn nhỏ. Ban đầu, cha mẹ Bối Bối định giấu bệnh của em với ngoại vì sợ bà bị kích động. Nhưng cuối cùng thì cũng không thể giấu được nữa, biết chuyện của Bối Bối, bà ngoại khóc nghẹn. Thấy bà khóc, Bối Bối kéo tay áo lau nước mắt an ủi bà: “Bà ơi, đây có thể là lần cuối cùng cháu lau nước mắt cho bà…”

Ước nguyện thứ tư của Bối Bối là được nặn tượng đất sét. Cậu bé vui vẻ, say sưa với công việc của mình. Nhìn thấy con trai như vậy, mẹ Bối Bối chua xót hỏi: “Nếu như mẹ không nhìn thấy con nữa, con cũng không thể nhìn thấy mẹ, mẹ phải làm sao bây giờ?”. Bối Bối hồn nhiên trả lời: “Mẹ dùng đất sét nặn một Bối Bối, luôn có thể ở bên cạnh chơi đùa”. Nghe vậy, vợ chồng Phùng Tư không cầm được nước mắt mà chỉ biết khóc nấc lên từng hồi ai oán.

Gần trưa, vì máu của Bối Bối gần như không thể tự đông lại được nữa, cậu bé liên tục chảy máu chân răng. Cha mẹ cậu bé vội vàng đưa cậu tới bệnh viện, trên đường đi chỉ có thể dùng bông gòn để cầm máu…

Người ta vẫn thường nói hạnh phúc của người làm cha làm mẹ là được nhìn con lớn lên từng ngày, sát cánh bên con để con vững bước theo đuổi hoài bão của cuộc đời. Tuy vậy, thế gian này cũng nhiều lắm những nỗi trái ngang, cùng được sát cánh bên con thực hiện một danh sách dài những ước mong, nhưng đối với vợ chồng anh chị Phùng Tư, ấy là sự tra tấn đau đớn thống khổ. Họ đang cùng con hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng, cùng con chứng kiến bệnh tật ăn dần ăn mòn thân thể gầy yếu. Nỗi đau này, mấy ai hiểu, có chăng ông Trời mới thấu tỏ…

Hồng Tâm

Video xem thêm: “Vết sẹo mẹ cào” và câu chuyện cảm động về tình mẫu tử theo suốt cuộc đời con

Exit mobile version