Dân gian có câu: “Biết người biết mặt mà không biết lòng”. Trong cuộc sống này, làm sao mới có thể biết được ai là tiểu nhân, ai quân tử? Làm sao để đo đếm lòng người?
Câu chuyện về tên trộm bánh bích quy sau đây sẽ nói lên với chúng ta nhiều điều:
Một người phụ nữ ngồi trong phòng đợi
Trong nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay
Cô tìm được quyển sách ưng ý nơi quầy sách
Mua một hộp bánh và ngồi nghỉ ở đây
Khi đắm mình trong trang sách thì tình cờ cô thấy
Người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy
Lấy chiếc bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người
Để thể hiện là người cao thượng, cô cố giữ nét mặt cười…
Nhưng trong lòng đang giận tím…
Cô đọc sách, ăn bánh và sốt ruột xem đồng hồ
Trong khi hắn thì trơ tráo ăn hết hộp bánh của cô
Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt
“Nếu ta không tốt bụng, hắn sẽ bẽ mặt bây giờ”
Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng cắn một cái
Khi chỉ còn 1 chiếc, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì
Với nụ cười tươi trên môi, và cử chỉ thân thiện
Hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra
Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia
Và mỉm cười nhìn cô đầy ẩn ý…
Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ…
“Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã
Sao hắn chẳng thể tỏ chút hàm ơn?”
Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn giận lên cao
Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo
Thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào
Chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.
Cô lên máy bay và ngồi phịch xuống ghế
Rồi tìm cuốn sách đã đọc gần xong
Cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc
Hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.
Nếu hộp bánh quy của mình ở đây…” Cô kêu lên tuyệt vọng
Thì những chiếc bánh kia là của anh ta và anh ta đã chia sẻ bánh vô tư với nụ cười
Còn lòng mình thì sao?
Sao anh ta không căm hận mình giống thế?
Ôi đã quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận vô cùng
Rằng cô mới chính là người khiếm nhã, là tên trộm vô ơn!
Ai là mới thực là tiểu nhân, ai mới thực là quân tử?
Lại suy ngẫm:
Chẳng phải người có nhiều của cải nhất mới là người giàu có, mà chính là người quân tử- người biết cho đi một cách vô tư không tính toán, không cầu đền đáp, không cần cảm ơn, mới là những người thực sự giàu có nhất.
Hà Phương Linh biên soạn, thơ gốc của Valerie Cox
Xem thêm: