Trên đời này, có lẽ thứ tình cảm thiêng liêng và vĩ đại nhất chính là tình yêu thương và sự hy sinh mà mẹ dành cho con. Mẹ yêu chúng ta vô điều kiện, chăm sóc chúng ta vô điều kiện, cho đến khi bệnh tật già cả, cũng chẳng muốn phiền lụy đến chúng ta.
1. Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa trẻ nghèo khó. Gia đình tôi chẳng đủ ăn. Mỗi khi có chút cơm trắng, Mẹ tôi thường nhường phần cơm trắng tinh cho tôi. Mẹ thường nói: “Ăn đi con. Mẹ không đói!”.
2. Mẹ tôi thường đi câu cá tại một khúc sông gần nhà. Mỗi khi có cá, mẹ đều nhường cho tôi. Một lần, Mẹ bắt được hai con cá và nấu một nồi súp. Khi tôi ăn súp, Mẹ ngồi kế bên và ăn chút cá thừa dính vào xương mà tôi bỏ ra. Lần khác, tôi gắp một khúc cá vào chén Mẹ. Ngay tức khắc Mẹ từ chối: “Con ăn đi. Mẹ không thích ăn cá!”.
3. Để có tiền cho tôi ăn học, Mẹ làm việc cả ngày lẫn đêm. Một đêm nọ, tôi thức giấc thấy Mẹ đang làm việc dưới ánh nến. Tôi nói: “Mẹ ơi, đi ngủ thôi, muộn rồi, mai làm tiếp”. Mẹ tôi cười nói: “Con ngủ đi. Mẹ chưa thấy mệt”.
4. Ngày tôi thi cuối cấp, Mẹ chở tôi đến trường. Mẹ chờ tôi nhiều giờ liền dưới ánh nắng gay gắt. Chuông vừa reo, tôi ùa đến chỗ Mẹ. Mẹ ôm tôi và đưa liền cho tôi ly nước chuẩn bị sẵn. Tôi đưa lại cho Mẹ để hai Mẹ con cùng uống. Mẹ nói: “Con uống đi. Mẹ không khát!”.
5. Ngày cha qua đời, Mẹ phải làm cật lực hơn để nuôi tôi ăn học. Dù vậy, không thiếu lần, chúng tôi phải chịu đựng cái đói. Thấy gia đình khốn khổ, một người đàn ông ngỏ ý muốn giúp đỡ, ông muốn Mẹ tôi đi bước nữa với ông. Nhưng Mẹ tôi từ chối: “Tôi không cần tình yêu! Con tôi là đủ”.
6. Sau khi tôi tốt nghiệp, ra trường và có việc làm, Mẹ lúc này đã già. Đáng lẽ Mẹ đã đến tuổi nghỉ ngơi nhưng Mẹ vẫn ra chợ để bán chút rau trồng được trong vườn nhà. Tôi biếu Mẹ tiền nhưng Mẹ tôi từ chối, nói: “Mẹ có đủ tiền xài mà!”.
7. Tôi tranh thủ thời gian vừa làm vừa đi học để lấy bằng Thạc sỹ. Với tấm bằng thạc sỹ, tôi có được công việc tốt hơn, lại được bảo lãnh ở lại Hoa Kỳ. Tôi muốn đưa Mẹ qua để hưởng thụ cuộc sống cuối đời thật an nhàn nhưng Mẹ không muốn phiền đến tôi nên nói: “Mẹ không quen sống nhàn nhã, không làm gì”.
8. Mẹ bị bệnh nặng, cách trở đại dương, tôi vội vã về. Nhìn Mẹ gầy hom hem, nằm bất động trên giường bệnh sau phẫu thuật, tôi bật khóc. Mẹ vẫn mỉm cười, nói khẽ: “Đừng khóc, con trai của mẹ! Mẹ không đau chút nào đâu!”.
(Ảnh minh hoạ chụp từ phim “Mẹ Điên”)
Video xem thêm: Sai lầm của chúng ta: Nổi nóng với người thân, khoan dung với người lạ