Nếu được hỏi: “Điều gì là quý giá nhất trong cuộc đời?”, chắc hẳn sẽ rất nhiều người trả lời rằng đó chính là con cái và gia đình họ. Họ sẵn sàng từ bỏ nhiều thứ chỉ để mang lại hạnh phúc cho người thân. Sống trong sự yêu thương, đùm bọc ấy, liệu có khi nào bạn tự hỏi mình có thực sự trân trọng sự hy sinh đó không?
Từ nhỏ đến lớn tôi đã không có cha và sống với mẹ trong căn nhà tranh tồi tàn, nghèo túng. Tôi vẫn luôn thầm trách móc mẹ đã không cho tôi một cuộc sống đầy đủ với những bộ quần áo đẹp, những ngôi nhà khang trang có cả người giúp việc và những món ăn ngon đắt đỏ như bạn bè đồng trang lứa.
Mẹ tôi chỉ làm một công việc tầm thường là bán hàng ở một khu chợ ngoài trời. Bà lượm lặt cỏ dại và những loại rau lặt vặt để bán. Mỗi lần nhìn thấy mẹ tôi quanh quẩn ở những bờ ruộng, bờ sông nhặt nhạnh những thứ đó, trong lòng tôi luôn dậy lên cảm giác khó chịu và chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi những tháng ngày nghèo đói bên mẹ.
Mẹ tôi chỉ làm một công việc tầm thường là bán hàng ở một khu chợ ngoài trời. (Ảnh minh hoạ: Internet)
Tuy nhiên, đó không phải là điều luôn khiến tôi khó chịu khi nghĩ về mẹ, mà chính việc mẹ tôi chỉ có một bên mắt đã ám ảnh tôi từ khi còn bé. Tôi không bao giờ tìm hiểu hay hỏi mẹ tại sao bà lại trong tình trạng này, mà trong lòng tôi chỉ có một cảm giác ghét bỏ, ruồng rẫy và nguyền rủa. Tôi đã dành cho mẹ tôi tất cả mọi cảm xúc xấu xa nhất mà một con người có thể có.
Có một lần trường tôi tổ chức ngày hội thể thao và mẹ tôi đã tới. Khi tôi đang đứng cùng các bạn trong lớp, mẹ tôi tiến lại gần, bà vừa đưa tay áo lên lau mồ hôi vừa mỉm cười gọi tôi. Khoảnh khắc đó tôi chết lặng và muốn biến mất ngay lập tức. Tại sao bà lại đến đây để biến tôi thành trò cười cho các bạn.
Tôi nhìn mẹ với ánh mắt của sự căm ghét và phẫn nộ, tôi chỉ muốn hét vào mặt mẹ ngay lúc đó rằng: “Tại sao bà lại đối xử với tôi như thế?” Kể từ ngày hôm đó, bạn bè trong lớp và trong trường đều biết tôi có bà mẹ chỉ có một mắt. Họ chế giễu, châm chọc tôi và nói tôi là con của người khuyết tật. Họ đi theo tôi chỉ để nhạo báng tôi với câu hỏi: “Sao mẹ mày chỉ có một mắt vậy?”
Tôi trút mọi tức giận và tủi nhục ở trường lên mẹ. Có lúc, không kiểm soát được cảm xúc, tôi còn giận dữ quát mắng bà: “Sao mẹ không có hai con mắt? Mẹ đã biến con thành trò cười cho tất cả mọi người. Sao mẹ không biến mất khỏi thế giới này đi? Sao mẹ không chết đi?”
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ về những lời mình đã nói, tôi biết rằng không có người con nào lại đối xử với mẹ mình theo cách đó. Nhưng sĩ diện cá nhân đã biến tôi thành kẻ mất hết lý trí. Chỉ sau một vài giây hối hận, tôi nhanh chóng cảm thấy thoải mái với sự “ích kỷ” của mình. Tôi cho rằng tôi đã nói ra được những điều tôi luôn muốn nói, và những điều đó không sai. Tôi nghĩ tôi chẳng gây ra tổn thương nào cho mẹ…
Bà không khóc thành tiếng chỉ nghẹn ngào trong từng tiếng nấc vì sợ tôi tỉnh giấc… (Ảnh minh hoạ: Internet)
Nửa đêm hôm đó, tôi thức dậy và đi xuống nhà bếp để uống nước. Vừa tới cửa bếp, tôi thấy mẹ đang ngồi lặng lẽ, còn khuôn mặt thì ướt đẫm những giọt nước mắt. Bà không khóc thành tiếng chỉ nghẹn ngào trong từng tiếng nấc vì sợ tôi tỉnh giấc… Chứng kiến cảnh tượng ấy, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Trong một thoáng, tất cả những hình ảnh cơ cực của mẹ khi một thân một mình nuôi tôi khôn lớn và những lần bà ngậm ngùi, đau khổ chịu đựng những lời chế nhạo của người ngoài dội về trong tâm trí tôi… Tôi cảm thấy ân hận vô cùng, chỉ biết quay đi và nín lặng…
Nhưng ngay sau đó, sự chán ghét thường có lại trỗi dậy trong tôi khi nhớ lại cảnh mẹ tôi ngồi khóc ở đằng kia… bằng một mắt. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ trưởng thành, sẽ thành đạt và thoát khỏi mẹ tôi cùng với sự nghèo nàn kiệt quệ này.
Thế rồi tôi lao vào học tập, rời xa người mẹ khốn khổ của mình và căn nhà tồi tàn kìm hãm cả tuổi thơ tôi, khăn gói lên Seoul ôn luyện. Cuối cùng, tôi đã đỗ vào trường đại học Seoul bằng tất cả sự quyết tâm và tự tin mà tôi có. Sau đó, tôi kiếm được một công việc tốt, mua nhà, lập gia đình và tận hưởng cuộc sống sung túc mà không có mẹ tôi… Dưới lăng kính của một người đàn ông thành đạt không một chút vương vấn với quê nhà, tôi yêu thích nơi đây vì sự phồn hoa náo nhiệt, sự hiện đại tiện lợi và trên hết, nó không gợi nhắc tôi về… người mẹ đáng thương chỉ có một mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã 10 năm trôi qua, sự nghiệp của tôi ngày càng thuận lợi và gia đình vẫn luôn hạnh phúc viên mãn. Vào một ngày cuối tuần, khi tôi đang chơi đùa cùng các con trong nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra, tôi chết lặng khi nhìn thấy vị khách ấy. Cảm giác buồn tủi và kí ức năm xưa ùa về trong tôi… Tôi gặp lại bà, người mà tôi muốn trốn tránh trong cả cuộc đời này.
Trong đầu tôi văng vẳng câu hỏi: “Tại sao bà lại đến đây?”, rồi nhìn mẹ với ánh mắt ruồng bỏ và giận dữ. Mẹ tôi đã xuất hiện trước cửa nhà tôi với bộ quần áo cũ rách và chỉ có một mắt. Tôi cảm thấy cả bầu trời như sụp xuống, đứa con gái bé bỏng của tôi đã chạy biến đi vì khuôn mặt đáng sợ của mẹ tôi. Tôi cố kìm nén sự run rẩy đang dâng lên và hỏi mẹ bằng một giọng lạnh lùng, vô cảm: “Bà là ai? Tôi không biết bà!” Rồi tôi rít lên: “Sao bà dám đến nhà tôi và làm con gái tôi sợ hãi! Hãy biến khỏi đây ngay lập tức!”.
Tôi đã hoàn toàn gạt mẹ ra khỏi cuộc đời mình, và tôi cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhõm như trút bỏ được một gánh nặng. (Ảnh minh hoạ: Internet)
Mẹ tôi kinh hãi khi nghe những lời tôi nói, đôi mắt bà ngấn nước nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Bà chỉ cúi đầu xuống và trả lời trong sự hối tiếc: “Ôi tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đã đến nhầm nhà!” và bỏ đi ngay lập tức. Nhìn bóng bà khuất dần khuất dần sau những tòa nhà chọc trời của Seoul, tôi thấy yên tâm trong lòng. Tôi chẳng quan tâm rằng bà sẽ đi đâu, hay đêm nay bà sẽ ngủ ở chỗ nào, tôi chỉ biết cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quan tâm hay nghĩ đến bà nữa.
Tôi lại tiếp tục lao vào guồng quay của cuộc sống… Hình ảnh về mẹ cũng dần phai nhạt trong tâm trí… Tôi đã hoàn toàn gạt mẹ ra khỏi cuộc đời mình, và tôi cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhõm như trút bỏ được một gánh nặng.
Một ngày, tôi nhận được lá thư mời về dự hội trường phổ thông năm xưa tôi theo học. Tôi quyết định về thăm quê nhà lại một lần, sau rất nhiều năm bỏ quên vùng đất ấy trong kí ức. Tôi nói dối vợ rằng tôi đi công tác và một mình lái xe về quê. Sau khi dự hội trường, tôi đi đến căn lều nơi tôi từng sống và từng gọi là… nhà. Tôi thuyết phục bản thân rằng tôi làm điều này vì tò mò và hoàn toàn không phải vì tôi nhớ mẹ.
Vừa vào đến cửa, tôi thấy mẹ đang gục trên nền đất và lạnh cóng…. Bà ôm một tờ giấy vào ngực và mắt thì nhắm chặt. Tôi vội vàng chạy đến thì phát hiện bà đã qua đời từ lúc nào và trong tay bà là lá thư bà dùng chút sức lực cuối cùng để viết. Mắt tôi dán chặt vào từng dòng chữ, và sau bao nhiêu năm, trái tim tôi lại một lần nữa như bị thứ gì đó bóp nghẹt…
“Con trai yêu quý của mẹ,
Mẹ nghĩ là mẹ đã sống đủ rồi. Và… Mẹ sẽ không bao giờ lên Seoul thăm con nữa, sẽ không bao giờ khiến con phải mất mặt hay bối rối vì mẹ nữa. Nhưng có phải mẹ quá tham lam không khi mẹ ước con về thăm mẹ một lần? Mẹ nhớ con nhiều lắm, con trai của mẹ. Trong những năm tháng qua, hàng ngày mẹ đều lo sợ. Mẹ sợ khi mẹ càng già đi, trí nhớ của mẹ sẽ không lưu giữ được tất cả những hình ảnh và kí ức về con. Mẹ đã vui mừng khôn xiết khi biết con sẽ về dự hội trường. Nhưng mẹ dặn bản thân mình rằng nhất định không được tới đó, không được biến con trai của mẹ, một người thành đạt trong xã hội, thêm một lần nữa mang danh là con của bà mẹ tật nguyền. Mẹ vô cùng xin lỗi con vì mẹ chỉ có một mắt, mẹ đã khiến con xấu hổ và sống trong sự chế giễu, dè bỉu của bạn bè suốt cả quãng đời ấu thơ.
Con biết không, khi con còn rất nhỏ, con đã gặp một tai nạn và bị mất một con mắt. Trái tim mẹ vô cùng đau đớn và mẹ không thể đứng nhìn con trai của mẹ lớn lên chỉ có một bên mắt như vậy được. Mẹ đã đưa ra quyết định mà mẹ cho là đúng đắn nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ quyết định tặng cho con con mắt của mẹ…
Mẹ rất hãnh diện về con và cảm ơn con rất nhiều vì cuộc đời của một người mẹ chỉ quanh quẩn nơi xóm nhỏ này, nhờ có con mà đã được ngắm nhìn những nhiều điều đẹp đẽ, mới lạ của cuộc sống; con đã mang đến cho mẹ một thế giới mới. Những lần con tức giận với mẹ, mẹ đều tự nhủ rằng “đó là vì con yêu mẹ”. Mẹ luôn luôn lưu luyến và nhớ nhung những tháng ngày con ở bên mẹ, những tháng ngày mẹ được chăm sóc cho con, vỗ về con, những tháng ngày mẹ được nhìn ngắm con dù chỉ bằng một con mắt.
Mẹ nhớ con và yêu con rất nhiều. Con là tất cả cuộc sống của mẹ”.
Trong thế giới của tôi dường như có một điều gì đó vừa kết thúc một cách vụn vỡ và đau thương… Tôi đã tàn nhẫn ruồng bỏ người đã sống cả cuộc đời chỉ vì tôi. Trong khoảnh khắc ấy, những điều xấu xa mà tôi đã làm, những ánh mắt căm ghét, oán giận, những lời cay nghiệt bất mãn tôi dành cho mẹ, tất cả như hiện về trước mắt tôi một cách rõ ràng và đau đớn. Tôi khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Tôi khóc cho mẹ tôi, khóc cho tất cả những đau khổ, tủi nhục mà bà đã phải chịu đựng trong suốt cuộc đời, và khóc vì sự hy sinh quá to lớn và vĩ đại của bà dành tặng một đứa con trai bất hiếu như tôi.
Tôi khóc cho mẹ tôi, khóc cho tất cả những đau khổ, tủi nhục mà bà đã phải chịu đựng trong suốt cuộc đời… (Ảnh: Internet)
Tôi cũng khóc cho chính bản thân mình… cho sự ngu ngốc đã không nhận ra đâu là giá trị cuộc sống đích thực. Tôi không xứng đáng là một con người, càng không xứng đáng làm con trai của mẹ. Tôi chỉ mong những giọt nước mắt hối hận muộn màng dành cho cuộc đời quá đỗi khổ đau, truân chuyên nhưng vô cùng vĩ đại và đáng tự hào của mẹ sẽ khiến mẹ phần nào an nghỉ nơi chín suối… Tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống tốt, biết yêu thương và thấu hiểu người khác để bù lại những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho mẹ, và cho cuộc đời này…
Suy ngẫm:
Mỗi người trong cuộc đời này khi sinh ra đều mang một số phận, và với những người khuyết tật, họ đã kém may mắn hơn khi không mang một cơ thể lành lặn, đầy đủ, bởi vậy đừng bao giờ ghét bỏ hay kì thị họ. Chúng ta hãy thông cảm với sự mất mát của họ, chia sẻ với họ những bất hạnh không dễ vượt qua ấy, hãy lấy tình thương để bù đắp những khoảng trống trong trái tim của họ và cuộc sống của họ.
Đừng bao giờ tỏ ra bất kính với cha mẹ, đừng phớt lờ và đánh giá không đúng sự hy sinh mà cha mẹ dành cho chúng ta. Vì cha mẹ đã trao cho chúng ta cuộc sống, dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng chúng ta, và dành tặng cho chúng ta tất cả những gì họ có. Cha mẹ và con cái đến với nhau trong cuộc đời này chính là nhờ duyên phận. Bởi vậy, hãy trân trọng mối nhân duyên tốt đẹp này, hãy trân trọng cha mẹ vì có thể họ đã phải đánh đổi rất nhiều điều để trở thành cha mẹ của bạn…
Theo Moralstories
Xuân Dung – Thủy Linh biên dịch
Xem thêm: