Chúng tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ bé nơi vùng quê chiêm trũng. Là chị họ nhưng tôi lại kém em ấy một tuổi, bố mẹ luôn yên tâm khi tôi đi cùng em nên năm đó em vào lớp 1 mẹ cũng gửi tôi đi học cùng.
Tôi đã theo em đi học kể từ ngày đó, tôi non nớt và nhỏ con hơn các bạn trong lớp, nên em lúc nào cũng bảo vệ tôi. Em luôn đóng vai một người chị cứng cỏi, am hiểu các trò chơi và sôi nổi trong các hoạt động tập thể… còn tôi thì ngược lại, chậm chạp và nhút nhát, không có hứng thú với những niềm vui như thế.
Năm chúng tôi lên lớp 9, bố em ấy rời quân ngũ trở về bên gia đình cùng bố tôi xây dựng và đổi mới quê hương, đó là những tháng năm hạnh phúc của chị em tôi. Những cây cầu khỉ qua sông đã được thay bằng cầu bê tông rộng rãi, những con đường sạch sẽ cũng sớm hình thành, và dân làng ai cũng vui mừng phấn khởi… Cuộc sống của chúng tôi êm đềm trôi qua trong những buổi chiều quê rong chơi thả diều, hái hoa, bắt bướm trên cánh đồng xanh ngắt. Có lúc hai chị em cùng ngắm những đàn cò tự do bay lượn, cùng chia sẻ những ước mơ trong tương lai…
Nhưng niềm hạnh phúc chưa kéo dài bao lâu thì tai họa ập xuống gia đình em. Bố em vào một buổi sáng đi tiêm đã bị sốc thuốc và ra đi mãi mãi, bỏ lại mẹ em cùng 3 chị em.
Sự mất mát quá to lớn khiến em như muốn quỵ ngã. Em chơi vơi và hụt hẫng, không còn muốn tiếp tục cắp sách đến trường, mọi thứ xung quanh với em trở nên vô nghĩa. Chứng kiến nỗi đau ấy, tôi trở về đúng nghĩa một người chị. Tôi luôn nghĩ mọi cách để bù đắp khoảng trống sâu hun hút trong lòng em. Chúng tôi thường ngồi bên nhau trong những chiều mưa tầm tã, nghĩ về tương lai và cả quá khứ. Tôi động viên em cố gắng để có nghị lực đi tiếp chặng đường còn dài phía trước…
Thế nhưng, em quyết định từ bỏ ước mơ tiếp tục học trung học mà chọn một con đường khác. Em sẽ vào phục vụ quân đội để không tạo thêm gánh nặng lên đôi vai của mẹ. Em cứng cỏi và quyết đoán hơn sau cái chết của cha, nhưng ánh mắt thì mang một nỗi buồn thăm thẳm.
Ngày chia tay nhau để em khăn gói đi tới nơi phương xa đến thật nhanh… Trước đêm hôm đó, chúng tôi gần như thức trắng, tâm sự với nhau rất nhiều. Bên ngoài khung cửa là những cơn mưa đầu hè tí tách, hai đứa cùng đưa tay ra để hứng những giọt mưa…
Buông tay thả cho giọt nước rơi, em chậm rãi nói với tôi: “Đời người cũng như giọt nước, mình giữ lại thì nó ở trên tay, mình thả ra thì nó rơi xuống đất… Nếu như ở trên tay giọt nước làm mát cho chị thì khi rơi xuống đất nó cũng tạo được sự mát mẻ cho mảnh đất này, đất mát thì cành cây sẽ vươn cao và tỏa bóng mát.. Mình ở đâu miễn làm người có ích là được chị ạ..” Em nói tôi là giọt nước ở trên tay và em là giọt nước rơi xuống đất… cả hai đều nhất định phải đem lại điều tốt lành cho người khác.
Rồi em lấy trong ba lô ra một chiếc hộp nói rằng khi nào em đi rồi thì chị hãy mở ra xem. Chúng tôi đã khóc trong khi nghĩ rằng sau buổi chia tay ngày mai không biết bao giờ mới được gặp lại…
Trời đã gần sáng, tôi đưa em một tờ 10 nghìn đỏ chót, còn tôi giữ một tờ. Ai là người nuôi dưỡng ước mơ thành công sẽ được trao nhận tờ tiền này của người còn lại. Em cười tỏ ra rất thích thú, chúng tôi móc tay nhau, cùng giao hẹn ngày thành đạt trong cuộc sống, sẽ quay lại quê hương và trao nhau kỷ vật đó.
Ngày em đi rồi tôi mở chiếc hộp ra xem. Đó là tất cả những mẩu giấy vẽ lại ước mơ tuổi thơ của chúng tôi. Em ấy vẽ em ngồi trên bục giảng, vẽ em đi trên con đường đến trường khi là một cô giáo, vẽ em và những học sinh thân yêu đang trò chuyện… Ước mơ của em chưa bao giờ tắt, em vẫn nuôi giữ và ấp ủ nó hàng ngày và bây giờ giao lại cho tôi. Em muốn tôi thay em thực hiện ước mơ này, muốn tôi biến điều ước của hai chị em thành sự thật. Em nói rằng tôi nhất định làm được, bởi vì em tin tưởng điều đó… Tôi nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc, trong sáng ấy mà rơi nước mắt từ lúc nào, cô em đáng thương của tôi, phải trao đi cả ước mơ của mình để sống vì người khác…
Thời gian trôi qua, tôi tiếp tục đi Hà Nội theo đuổi ước mơ chung của cả hai đứa, em ổn định công tác tại một hòn đảo phía Nam. Những lá thư qua lại giữa em và tôi không khi nào lỡ hẹn. Lần đầu tiên đọc cái dòng Trường Sa, ngày tháng năm ….của em mắt tôi đẫm lệ, và cũng từ lúc nào tôi luôn an ủi em rằng “không xa đâu Trường Sa ơi”… Rồi em lấy chồng, một người mà em thấy thương yêu nhất. Tôi nhìn những bức ảnh đám cưới em gửi mà thấy hạnh phúc, mắt ươn ướt vì nụ cười rạng rỡ ngày nào giờ lại nở trên môi em…
Đúng 20 năm sau ngày chia tay ấy, em chuyển ra Bắc tôi mới có cơ hội gặp lại em. Em vẫn chẳng khác gì ngày xưa…
Chúng tôi gặp nhau mừng mừng tủi tủi, tôi lôi từ trong túi ra chiếc bằng đại học của mình, gửi lại em giấc mơ của 20 năm trước. Tôi còn tặng cho em bản hợp đồng lao động được ký, tặng lại em tờ 10 nghìn đồng đỏ thắm năm nào, tặng lại em cả một ước mơ đã thành sự thật…
Em nghẹn ngào đón nhận nó như một món quà vô giá, tôi khóc, em khóc… những giọt nước mắt hạnh phúc long lanh rơi, em nói cám ơn chị về tất cả những gì chị đã cố gắng, em chưa lúc nào quên đi những điều này. Tôi thầm cám ơn Thượng Đế đã ban cho em một sức mạnh, một nghị lực phi thường để vượt qua số phận và giữ vững lý tưởng sống của mình.
Những ước mơ non nớt, giản dị ngày nào lại trở thành sợi dây gắn kết vô hình giữa tôi và em, giữa quá khứ và tương lai của chúng tôi, giữa mất mát và hy vọng trong cuộc sống của em… Thật ra em đã hoàn thành được ước nguyện sâu sắc nhất đời mình, đó chính là mang đến điều tốt lành cho người khác…
“Hiện thực là nhỏ bé, nếu ước mơ đủ lớn…”, tôi nhẩm lại câu nói trong đầu. Khi một niềm đam mê chân chính và thuần thiện trỗi dậy trong tâm hồn, mọi khó khăn đau khổ đều trở nên nhỏ bé… như cách em và tôi đã vượt qua mọi khoảng cách và mất mát để thực hiện lời hứa…
Hãy nuôi dưỡng cho mình một ước mơ để vươn tới, dù nó có viển vông trong mắt người khác, thì nó vẫn là một phần cuộc đời của chúng ta. Chỉ khi làm điều trái tim mình vẫy gọi, chúng ta mới cảm thấy đủ đầy…
Gia Viên
Xem thêm: