Đại Kỷ Nguyên

Chê chồng ‘nhà quê, không lãng mạn, không có chí tiến thủ’, cô vợ nhận cái kết ứa nước mắt

Trong cuộc sống, có đôi khi vì có được mọi thứ quá dễ dàng mà chúng ta không biết trân trọng những gì mình đang có, để rồi, khi đánh mất đi, chúng ta mới nhận ra được nó quan trọng và ý nghĩa với ta đến thế nào. 

Đây là cuộc đối thoại giữa tôi và một cô bạn: “Chồng cũ của cô giờ sống có tốt không?”, tôi hỏi.

“Sau khi ly hôn với tôi anh ấy đã kết hôn với một người cùng quê với anh, cuộc sống rất hạnh phúc”, cô bạn nói.

“Anh ấy không sợ con cái phải chịu khổ sao? Ít cũng phải đợi bọn chúng lớn lớn một chút chứ?”,  tôi có chút thắc mắc.


“Chồng cũ của cô giờ sống có tốt không?”… (Ảnh minh hoạ: Internet)

Cô bạn tôi mặt mặt ủ rũ, khuôn mặt buồn bã, không buồn trả lời. Từ khi ly hôn cô đâm ra chán nản nên tìm đến rượu, cô bắt đầu uống rượu và kể với tôi đủ thứ chuyện giữa cô và chồng cũ….

Cô bạn tôi vốn là thiên kim tiểu thư, gia đình tuy không thuộc hàng giàu có nhưng cuộc sống cũng đủ khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Vì gia đình hiếm muộn, mãi mới sinh được một  cô con gái nên bố mẹ hết lòng yêu thương, chiều chuộng. Từ bé cô không phải làm bất cứ việc gì trong nhà mà chỉ phải lo mỗi việc học hành. Lớn lên, đến tuổi lấy chồng, có chút nhan sắc nên cô được rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng vì gia đình sợ cô phải vất vả nên có một yêu cầu là, người nào muốn lấy cô thì phải chấp nhận ở rể và không được để cô phải làm việc nhà.

Tất nhiên là không có anh chàng nào chịu chấp nhận điều kiện vô lý đó cả, trong khi tuổi xuân của cô cứ trôi qua vùn vụt, bố mẹ cô cũng sốt ruột nhưng nhất quyết không chịu ‘hạ giá’. Thế nhưng, bỗng đâu một chàng trai xuất hiện, đến ngỏ lời yêu cô. Chả là anh học cùng lớp với cô từ thời còn sinh viên, anh đã yêu cô từ năm đầu đại học, chỉ có điều anh là dân tỉnh lẻ, cũng không đẹp trai, gia đình cũng chẳng giàu có gì nên chỉ dám âm thầm thương nhớ…


Anh chỉ là dân tỉnh lẻ, nhà quê, không môn đăng hộ đối với thiên kim tiểu thư con nhà đài các. (Ảnh minh hoạ: internet)

Ban đầu cô cũng không đồng ý, vì nghĩ rằng không môn đăng hộ đối, thế nhưng nhìn khuôn mặt đã có nét già nua của mình, cô không khỏi sợ hãi và thế là cô đồng ý gật đầu. Đúng như giao ước từ trước đó, sau khi kết hôn, cô bạn của tôi chỉ chuyên tâm vào công việc, còn toàn bộ việc nhà đều do anh đảm nhiệm, chính vì thế mà chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, sự nghiệp của cô lên rất nhanh.

Khi đứa con đầu lòng vừa ra đời cũng là lúc cô được thăng lên chức trưởng phòng. Công việc bận rộn khiến cô càng thường xuyên đi sớm về muộn hơn, thỉnh thoảng chỉ ẵm con một lúc là lại vội rời đi, nói là bận giao tiếp với khách hàng và làm ăn ở bên ngoài. Những lúc con đau con ốm, khóc lóc vì nhớ anh cũng chỉ có một mình anh chạy vạy lo liệu, dỗ dành con. Nhiều lúc anh cũng muốn vợ quan tâm gia đình, con cái hơn một chút nhưng lại sợ cô vất vả, nên lại thôi… Nhưng càng ngày cô càng đi sớm về muộn hơn, có khi đi công tác xa mấy ngày mới về đến nhà. Về đến nhà rồi thì lăn ra ngủ ngay, chẳng để ý gì đến con cái.

Gia đình nhà vợ được đà, càng không xem anh ra gì, vì phận ở rể nên rất lạnh nhạt với anh. Thậm chí, nhiều khi về thăm ông bà ở quê chỉ có mình anh mang theo con về. Nhìn khuôn mặt cha mẹ buồn bã mà anh chỉ biết nuốt nước mắt. Nhiều lúc bạn bè cô đến nhà chơi, anh lại nghe cô nói bóng nói gió với bạn bè: “Nào là chồng mày giỏi thật, chẳng bù cho chồng tao, cục mịch, nhà quê, không lãng mạn, không nhạy cảm, không có chí tiến thủ, chỉ quanh quẩn làm việc nhà là giỏi thôi’’.


“…chẳng bù cho chồng tao, cục mịch, nhà quê, không lãng mạn, không nhạy cảm, không có chí tiến thủ, chỉ quanh quẩn làm việc nhà là giỏi thôi’.’ (Ảnh minh hoạ: internet)

Kết hôn được bảy năm, cảm thấy quá sức chịu đựng trước sự hống hách của người vợ, anh gào lên: “Kết hôn đã 7 năm rồi mà cô đã làm cái gia đình này trở thành như thế nào? Tôi đã vì cô mà bỏ hết tất cả, cô đã làm gì để đối đáp lại cho tôi đây?”

Người vợ trong người lúc đó đã có men rượu vì vừa đi tiếp khách về, chẳng ngại ngần, liền buông ra những câu lạnh lùng: “Tôi đã vì anh, vì cái gia đình này, vì các người mà hàng ngày ra ngoài vất vả kiếm tiền, dốc sức mà làm việc, như thế còn chưa đủ sao?”

“Chẳng lẽ bao nhiêu công sức, bao nhiêu sự cố gắng của tôi, bao nhiêu sự chân thành của tôi chỉ để đổi lấy những thứ này sao?’’, anh thốt lên trong đau đớn.

Cô tỏ ra bất mãn: “Bằng không anh còn muốn cái gì nữa, đã cho anh không phải lo cái ăn cái mặc, không phải suy nghĩ gì đến kinh tế, anh còn muốn gì nữa? Chẳng phải ngày trước chính anh đã tự nguyện bằng lòng như vậy sao?”

“Kết hôn từng ấy năm, em rốt cuộc không nhìn thấy những công sức mà anh đã bỏ ra ư?, những buồn khổ mà anh đã chịu. Em không biết vì sao mà con cái chúng ta bỗng nhiên lớn lên và có hiểu biết, em đem tất cả những cái đó cho là tự nhiên vậy à?”. Anh nhìn vào cô, không chớp mắt như chờ đợi một điều gì đó.

“Em không làm gì sao? Không chăm sóc anh? Cho tiền để tiêu là ai? Tiền gửi về quê biếu ông bà là ai? Con cái lớn lên được như bây giờ, không phải cũng do em đã vất vả kiếm tiền nuôi chúng sao?” Cô bất mãn, giọng lè nhè.

Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu mong chờ, hi vọng trong anh dường như vỡ tan. Anh cảm thấy hụt hẫng và không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào nữa. Anh cần phải dứt khoát, không uổng phí cuộc đời mình chỉ vì một người phụ nữ không biết yêu thương, chăm lo cho gia đình nữa. Anh quyết định ly hôn, không cần gì cả và chỉ yêu cầu được mang theo đứa con nhỏ.


Chuyện tình 7 năm chấm dứt, anh ra đi khi không còn có thể chịu đựng được nữa, buông… (Ảnh minh hoạ: internet)

Cô bạn tôi cũng không chần chừ suy nghĩ vội đồng ý ngay. Sau khi ly hôn cô vội vã kết hôn với một người đàn ông thành đạt góa vợ, hiện đang có một đứa con nhỏ.

Đang kể chuyện đến đây thì cô  bạn tôi cúi đầu không nói tiếp. Tôi cũng nghĩ cô ấy đã uống quá nhiều? Lấy tay vỗ vỗ lưng cô ấy…

“Cậu biết không sau khi kết hôn với một người khác, khi phải tự tay mình làm tất cả mọi việc nhà, chăm sóc con riêng của chồng, tôi bây giờ mới biết được rằng con cái không tự nhiên mà ngoan ngoãn, nhà của không tự nhiên mà sạch được, quần áo cũng chẳng phải tự nhiên mà phẳng phiu. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng, một người đàn ông phải yêu mình lớn đến nhường nào mới dám từ bỏ công danh sự nghiệp và chấp nhận làm một người nội trợ…”


Nếu lấy được 1 người chồng biết làm việc gia đình, trông nom con cái, sẻ chia nỗi vất vả với người phụ nữ, hãy giữ lấy nhé. (Ảnh minh hoạ: internet)

Thế đó, trong cuộc sống, khi con người ta có được điều gì đó một cách dễ dàng, họ thường không biết quý tiếc, không nhận ra điều gì mới là quan trọng đối với mình, không biết thế nào là hạnh phúc. Để đến khi đánh mất rồi mới biết trân trọng thì đã quá muộn. Cô bạn của tôi cứ vô tư lớn lên mà không biết được nhà cửa, quần áo vì sao mà tự nhiên sạch sẽ. Đến khi tự mình phải làm tất cả mọi việc cô mới hiểu sự hi sinh của người khác giành cho mình lớn đến nhường nào.

Vì vậy, hãy trân trọng và yêu thương hết thảy những gì bên cạnh mình ngay từ bây giờ, đừng để nó trở thành quá muộn bạn nhé!

Thành Vũ

Xem thêm:

Exit mobile version