Tôi đang chăm chú xem Tivi, đột nhiên anh lên tiếng: “Chúng ta ly hôn nhé!” Giọng của anh tỏ ra rất nghiêm trọng, không giống như đang đùa với tôi…
Ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong tâm trí tôi là: “Phải chăng anh đầu tư cổ phiếu và thua lỗ lớn rồi? Hoặc mắc phải bệnh nan y sợ liên lụy đến vợ? Hay là sợ vợ gặp nguy hiểm gì đây?” Nghĩ vậy nên tôi kiên quyết lắc đầu. Tự nhiên tôi lại thấy mình có trách nhiệm phải cùng anh chịu chung hoạn nạn…
Câu nói tiếp theo của anh khiến tôi như rơi xuống vực thẳm: “Anh đã yêu người khác rồi, anh xin lỗi!”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Yêu… yêu từ bao giờ?“
Anh trả lời: “Yêu nửa năm rồi, cô ấy là một hướng dẫn viên du lịch, rất đơn giản và rất nhiệt tình với mọi người.” Có lẽ anh cũng ý thức được việc mình đang khen ngợi một cô gái khác trước mặt vợ mình. Vì thế anh đã dừng lại, áy náy nhìn tôi.
Tôi lại hỏi: “Thế anh có yêu nhiều không?”
Anh liền trả lời: “Vô cùng yêu!”
Lúc này, tôi dừng lại và không hỏi tiếp nữa. Tôi biết, nếu tôi hỏi thêm, tôi sẽ tự làm mình tổn thương. Thôi thì hãy dừng lại để giữ cho mình chút thể diện. Ngồi nhớ lại khoảng thời gian qua, chúng tôi đã có cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng anh lại là người có mới nới cũ, tại sao tôi lại phải níu kéo đến cùng chứ?
Tôi thở dài một tiếng và nói: “Hết thảy mọi việc sẽ theo như ý của anh. Người nào có thể đem mối tai họa bên cạnh em đi xa hơn thì đến lấy đi. Em vô cùng cảm kích.”
“Kỳ thực, đối với anh mà nói, em cũng có chút mệt mỏi.”
“Anh xem vợ mình nhẹ như lông hồng thì cũng đừng hy vọng trong trái tim vợ mình nặng như trái núi.”
Chồng tôi chợt cảm thấy xấu hổ nên đã quyết định để lại toàn bộ tài sản và con cái cho tôi. Trước khi ly hôn, anh mong muốn ăn một bữa cơm chung và nói những lời cuối cùng. Anh nói rằng bản thân muốn nhận lời chúc phúc của tôi. Anh còn chủ động kể về cô gái kia, rằng cô ấy rất sôi động, ở bên cạnh cô ấy, anh có cảm giác mình như bị “đốt cháy” vậy. Tôi lại nhớ về thời còn trẻ, tôi cũng mạnh mẽ và sôi động, cũng từng hấp dẫn anh như thế. Tôi và cô gái này cũng chỉ cách nhau vài năm nhưng lại bị dán nhãn “người yêu cũ”.
Anh nói: “Cô ấy rất ngây thơ, một chuyện nhỏ cũng làm cô vui vẻ. Anh đi mua sắm cùng cô ấy rồi rút thăm trúng thưởng, mặc dù phần thưởng chỉ được một bánh xà phòng thơm. Anh đưa cô đi ăn sủi cảo, mua tặng cô một chiếc đồng hồ điện tử 20 ngàn, mua cho cô một chút đất nặn, cô cũng vô cùng vui vẻ. Ở bên cạnh cô ấy, anh cảm thấy được thả lỏng. Anh có thể hút thuốc, chơi mạt chược suốt đêm hoặc uống rượu cùng bạn bè. Cô ấy đều tỏ ra vô cùng hạnh phúc và dịu dàng trong mắt anh.”
Còn tôi cũng giống như các bà vợ khác, đều tính toán rất tỉ mỉ, mua một đôi tất cũng phải so đo giá cả. Tôi không cho anh hút thuốc, không cho anh uống rượu, lại càng phản đối việc anh nhậu nhẹt bài bạc.
Anh còn nói: “Ở cùng cô ấy, tim của anh đập rộn ràng, anh đều rất hứng thú.”
Thấy anh có vẻ say, tôi ngăn lại: “Từ nay về sau, em không còn là bà già có chồng nữa, không còn là người cần trả tiền osin. Em có thể tiết kiệm được món tiền em vẫn dùng để mua quần áo cho anh, em sẽ dùng nó để mua cho mình vài món đồ thời trang hợp mốt. Em không cần vắt hết óc để cân đo đong đếm các khoản chi tiêu, không cần phải nịnh nọt cái dạ dày của anh. Muốn ăn cơm em có thể tự nấu, không muốn ăn em có thể đi ra quán thưởng thức món ăn nhanh. Em không cần lo lắng khi anh hút thuốc làm tổn thương đến phổi, uống rượu hại gan. Em không phải vì anh mà dọn dẹp nhà cửa, cũng không phải một mình đi tìm giữa đêm khuya khi anh say rượu ngã bên đường. Từ giờ em cũng không cần quan tâm người thân thích của anh ở quê, ai chúc thọ, ai cưới xin, lại càng không phải lo gửi tiền sinh hoạt cho bố mẹ anh mỗi tháng, không cần phải ngồi xe cả ngày, leo 10 km đường núi chỉ để ăn bữa cơm tất niên cùng bố mẹ. Đúng vậy, ly hôn thật là quá tốt!” Nói xong, tôi bật khóc.
Anh giật mình nhìn tôi, nhưng tôi lại biểu hiện mình đang rất tỉnh táo. Nhưng chỉ vì một chút rượu mà khiến nội tâm tôi đã được thổ lộ ra hết. Người phụ nữ hơn 30 tuổi, ai lại không nghĩ đến khoản tiết kiệm sau nhiều năm kết hôn?
Tôi nói với anh bằng giọng hờn dỗi: “Được rồi! Xem anh đắc ý được bao lâu. Anh vô cùng yêu cô ấy phải không? Cô ấy cũng vô cùng yêu anh phải không? Sau khi kết hôn xong, vài năm sau anh liệu có còn tim đập rộn lên khi ở bên cô ấy hay không?”
“Những gì cô ấy mang lại cho anh, 10 năm trước em cũng đã từng làm. Anh hãy tự suy nghĩ đi, anh sẽ nhận ra được điều ấy. Việc này cũng chỉ là đi lại đoạn đường đó mà thôi.”
Lúc này anh nhìn tôi có một chút lo lắng: “Em say rồi!”
Tôi lại nói tiếp: “Em đã từng mua tặng anh chiếc nhẫn, một cuốn sách, một con tem mà em coi như báu vật. Còn nữa, em còn bất chấp thời tiết lạnh giá đan găng tay cho anh. Em cũng yêu thương, cũng lãng mạn như thế, nhưng khi kết hôn rồi, người phụ nữ phải đối diện với nhiều vấn đề quá phức tạp. 10 phần tình yêu em phải chia ra, yêu con, yêu bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ của mình. Yêu những người này đã hết 7 phần rồi. Tình yêu dành cho anh không thể bằng cố ấy 10 phần được. Vì thế em chấp nhận buông tay.“
Anh nắm tay tôi, tôi cảm nhận được sự ấm áp ngập tràn trong lòng. Tay trong tay giống như một đôi tình nhân đã đi qua bao cay đắng ngọt bùi. Anh lấy tay trái nắm bàn tay phải của tôi và nói: “Vợ dù sao cũng là trợ thủ đắc lực. Dùng dao cắt đứt bàn tay trái chẳng phải bàn tay phải cũng đau sau, chẳng phải mình đang làm tổn thương chính mình sao?” Cuối cùng, anh đã quyết định không ly hôn.
Khi hỏi nguyên nhân, anh nói: “Lúc này em rất tỉnh táo, không có say, em đã mắng anh khiến anh bừng tỉnh. Đúng là cái gia đình này xây nên không dễ. Không ai hiểu rõ hơn em, cũng không ai có thể thay thế em trong tâm trí các con của chúng ta. Bấy lây nay anh cứ nghĩ mình đang cố gắng để xây mộng tưởng về một gia đình hoàn mỹ, thiếu chút nữa anh lại đi hủy diệt nó. Vợ yêu! Anh thực sự xin lỗi! Người mà anh yêu nhất, người luôn ở bên cạnh anh.”
Người xưa vẫn nói, tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng. Vì thế chúng ta hãy biết trân quý người bạn đời ngay bên cạnh mình. Hãy trân quý hai từ “Vợ Chồng” để sống hòa thuận và biết nghĩ cho nhau.
San San biên dịch
Xem thêm: