Tại một thị trấn nhỏ ở miền Tây nước Mỹ, có một đôi vợ chồng nghèo sống trong căn nhà nhỏ tồi tàn, rách nát cùng với đứa con trai 10 tuổi của họ. Người chồng làm phụ giúp cho một cửa hàng cơ khí cách nhà không xa, còn người vợ thì ở nhà may vá, thêu thùa kiếm thêm chút tiền đong gạo.
Hàng ngày, mỗi sáng sớm thức dậy, người chồng có thói quen tặng vợ một nụ hôn ngọt ngào lên má, xoa đầu đứa con trai với vẻ trìu mến: “Con trai à, nhớ phải chăm chỉ học bài biết chưa” rồi mới đi làm.
“Anh đi làm nhớ cẩn thận, em sẽ chuẩn bị bữa tối với những món mà anh thích ăn nhất”, người vợ cười đáp một cách hạnh phúc.
Tuy cuộc sống của họ bữa đói, bữa no nhưng không vì thế mà trong nhà vắng đi tiếng cười nói hạnh phúc. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế cho đến một ngày…
Hôm đó, sau một ngày làm việc mệt nhọc, người chồng trở về nhà, nhưng hôm nay nét mặt anh hiện rõ sự buồn bã: “Em à, sau hôm nay anh chính thức lâm vào cảnh thất nghiệp rồi. Mặc dù rất tiếc nhưng ông chủ của anh cũng đành phải bán cái cửa hàng mà ông đã gắn bó nhiều năm nay để trả nợ”.
“Ôi Jame của em, đừng buồn nữa rồi anh sẽ tìm được công việc mới ngay thôi” Người vợ nhẹ nhàng ôm lấy anh an ủi, ánh mắt đầy trìu mến.
Một tuần nữa lặng lẽ trôi qua nhưng người chồng vẫn không sao tìm được công việc phù hợp cho mình. Buổi tối, sau khi đứa con trai đã đi ngủ, Jame buồn bã nói với vợ của mình: “Marry à, mai là kỷ niệm 15 năm ngày cưới của hai vợ chồng mình, mà anh thì…”
“Không sao đâu chồng yêu à”, Marry ngắt lời quàng tay ôm lấy cổ chồng, “với em ngày nào cũng là kỷ niệm ngày cưới của mình, với lại chúng ta còn phải dành dụm tiền cho con trai ăn học nữa chứ”.
Màn đêm từ từ buông xuống bao trùm lấy căn nhà. Jame cũng cảm thấy may mắn và nhẹ lòng phần nào vì có một người vợ tâm lý như vậy.
Ngày hôm sau, khi Jame đang ở nhà đọc báo thì bỗng nhận được cuộc điện thoại từ thầy giáo. “Reng, reng, reng…”
“Alo, anh có phải là phụ huynh của cháu Petter không?”, đầu dây bên kia cất tiếng.
“Vâng, xin hỏi ai đấy ạ”, Jame hỏi lại, lòng có chút lo lắng.
“Tôi là thầy giáo chủ nhiệm ở lớp Petter. Mấy hôm nay tôi thấy cháu có vẻ lơ đãng, sáng nay còn không thấy cháu đến lớp nữa. Tôi không biết gia đình có chuyện gì không, nhưng xin gia đình hãy để ý tới cháu nhiều hơn”, thầy giáo đáp.
“Dạ, cảm ơn thầy đã thông báo, tôi sẽ nhắc nhở cháu”, Jame cố gắng kìm nén sự tức giận, anh chào thầy giáo rồi nhẹ nhàng cúp máy.
“Rõ ràng là mình vất vả nuôi nó ăn học, yêu chiều nó như thế, vậy mà nó không biết thương mình, còn trốn học đi chơi nữa chứ.” Jame nghĩ thầm và cảm thấy giận run người.
Đúng lúc đó, cậu bé từ đâu chạy về, khuôn mặt hớn hở, cười tít mắt, sau lưng dường như đang giấu cái gì đó: “Cha, con về rồi nè. Xem hôm nay con mang cái gì về cho cha này.”
“Mày đi đâu giờ này mới về? Trốn học phải không? Thầy giáo vừa điện cho tao xong. Mày tính ăn mấy roi, mày không biết thương bố mẹ là sao hả con?”, Jame giận dữ quát tháo.
Peter bất ngờ nhìn cha, đôi mắt rưng rưng, đưa tay úp lên mặt rồi òa khóc, bó hoa hồng đằng sau lưng cậu lặng lẽ rơi xuống.
“Xin anh hãy bình tĩnh, anh hiểu nhầm cậu bé rồi”, một người đàn ông ăn mặc sang trọng, lạ mặt từ đâu bước tới. “Sáng sớm nay tôi đi tập thể dục ở công viên, đúng lúc đó thì tôi lên cơn đau tim, may mà nhờ có cậu bé này giúp đỡ không tôi đã toi rồi. Cậu bé mải đưa tôi vào bệnh viện nên nhỡ mất buổi học của mình. Xin anh đừng trách bé, là lỗi tại tôi.”
Xoa đầu Petter, người đàn ông lạ mặt tiếp tục nói trong sự ngạc nghiên của đôi vợ chồng nghèo: “Tôi đã dẫn Petter về nhà mình ăn cơm. Cậu bé đã kể cho tôi nghe về anh chị, cậu bé còn bảo hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ, cậu muốn làm một điều gì đó khiến anh chị vui lòng mà chưa nghĩ ra. Thế nên tôi đã mua một bó hoa, bảo cháu hãy mang về tặng bố mẹ.”
Đưa tay ra như muốn bắt tay người cha, người đàn ông lạ mặt nói tiếp: “Công ty chúng tôi đang có dự định mở một phân xưởng cơ khí ở khu vực này, cũng đang khảo sát địa hình và tìm người quản lý. Tôi nghe nói anh là thợ cơ khí, nếu anh không chê, xin anh hãy nhận chức quản lý trong phân xưởng này của chúng tôi. Nhìn đứa bé yêu cha như vậy, tôi tin chắc rằng anh phải là một người rất tốt và có thể tin tưởng được.”
Jame xúc động, nắm chặt lấy tay người đàn ông lạ mặt: “Cảm ơn anh đã tin tưởng. Tôi nhất định sẽ làm tốt. Nhất định!” Nói xong anh quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm chặt lấy đứa con trai bé bỏng vào lòng, òa khóc : “Là cha không tốt, cha đã trách lầm con. Cho cha xin lỗi. Cảm ơn con nhiều lắm. Con đúng là thiên thần hộ mệnh của cha mẹ”.
“Cha. Con yêu cha nhiều lắm”, cậu bé cũng khóc và ôm chặt lấy cha mình. Marry, mẹ cậu bé đứng bên cạnh, nước mắt cũng lặng lẽ rơi, cô nhìn người đàn ông lạ mặt với ánh mắt đầy sự cảm kích và biết ơn. Kể từ đó, cuộc đời của họ đã bước sang một trang mới…
Vũ Thành
Xem thêm:
- Cậu bé đi xe buýt quên mang tiền vé, anh phụ xe xua tay và câu chuyện bất ngờ phía sau
- Bé gái 13 tuổi chạy trốn 2 ngày đêm thoát khỏi bọn bắt cóc ở Trung Quốc
- Tổ chức Ân xá Quốc tế kêu gọi hành động khẩn cấp để giải cứu một học viên Pháp Luân Công