Tôi là Karly Ericson, cô gái trẻ đến từ thành phố Santa Fe thuộc bang New Mexico, nước Mỹ.
Tôi từng trải qua những tháng ngày tồi tệ kể từ khi thất nghiệp. Tôi đã có một công việc tốt, đủ để nuôi sống bản thân và tận hưởng những điều thú vị trong cuộc sống. Đó là vị trí quản lý dự án mà tôi từng hạnh phúc biết bao khi mới nhận được. Nhưng rồi, tôi đã không gặp may khi các nguồn vốn bị rút lại, khoản tiền tài trợ cũng bị thu hồi, và lẽ dĩ nhiên, vị trí quản lý dự án của tôi cũng không thể tồn tại thêm được nữa. Tôi thấy mình gần như sụp đổ khi mọi thứ tan biến chỉ trong chốc lát…
Nhưng, dù chúng ta có gặp bất hạnh gì trong cuộc đời thì mọi chuyện vẫn tiếp tục xảy ra như nó vốn thế. Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày, người người vẫn hòa vào dòng đời tấp nập ngược xuôi để kiếm sống và mưu sinh, chim vẫn hót, hoa vẫn nở, và chúng ta vẫn phải làm những gì chúng ta cần làm. Tôi vừa mới thất nghiệp, nhưng tôi vẫn phải mạnh mẽ, lạc quan duy trì cuộc sống của mình.
Một ngày khi ra ngoài mua đồ tạp hóa, tôi nhìn thấy một ông lão đứng bên ngoài cửa hàng. Trời rất lạnh còn ông thì đói lả, ông hỏi liệu tôi có thể cho ông ít tiền để mua gì đó ăn hay không. “Ồ, cháu sẽ không “cho tiền” đâu, nhưng cháu rất hạnh phúc nếu có thể mua cho ông chút thức ăn nào đó” – Tôi mỉm cười nhìn ông lão đáp. Tất nhiên tôi không thể nói với ông về hoàn cảnh của mình, rằng cháu chỉ vừa mới rút tiền từ tài khoản Credit Union, rằng cháu không có việc làm, rằng cháu chỉ còn lại ngần này thôi, và rằng cháu còn cả một danh sách những thứ cần phải mua… Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản hỏi ông muốn ăn món gì.
Ông nói với tôi rằng sẽ thật tuyệt nếu được thưởng thức món gà Rô-ti nóng sốt trong tiết trời giá lạnh thế này. Bởi vậy tôi đã chạy đi mua, cố hết sức để quay trở lại thật nhanh. Đến khi quay về, tôi cũng không quên lấy áo khoác trong ô tô để giúp ông phần nào chống chọi với cái rét. Ông nhìn tôi đầy cảm kích, khóe mắt rưng rưng và bờ môi mím chặt để kìm nén những giọt nước mắt… Tôi nhìn ông và nhủ thầm, tình trạng thất nghiệp của tôi vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất trên thế giới này khi có những số phận còn không thể lo cho mình một bữa cơm no…
Tôi chào từ biệt ông lão và rồi hăm hở bước vào cửa hàng với danh sách cần mua trong tay, không còn bận tâm tới chuyện vừa xảy ra.
Để không tiêu quá số tiền đang có, tôi cẩn thận kiểm tra lại danh sách và cộng trước các khoản sắp phải chi. Mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ cho tới khi tôi đến quầy thu ngân để trả tiền, một quý ông đang xếp hàng ngay phía sau bất thình lình ngăn tôi lại, khiến tôi bàng hoàng…
Ông ấy nói rằng ông đã nhìn thấy nghĩa cử hào phóng của tôi bên ngoài cửa hàng, và vì thế, ông muốn thay tôi trả tiền cho những món đồ tạp hóa tôi vừa mua. Tôi khá bất ngờ, nhìn ông trong giây lát rồi cảm kích từ chối. Tôi nói mình có thể chi trả cho những món đồ ấy, nhưng sau đó ông vẫn khăng khăng được trả tiền.
Và đây chính là nước Mỹ mà tôi chọn!
Cho dù nhiều người vẫn luôn lo sợ kinh hãi về những vụ khủng bố thảm khốc đã từng diễn ra.
Cho dù có ai đó cho rằng ở nơi đây chỉ là đất nước của “công nghiệp hóa”, của vật chất và những giá trị bề mặt.
Thì nước Mỹ của tôi vẫn luôn là nơi người với người đối đãi với nhau bằng thiện chí và tôn trọng, một bữa ăn cùng với chiếc áo ấm, và một lời cảm kích khi lòng tốt được trao đi.
Nước Mỹ của tôi cũng là nơi những con người khác biệt về màu da, tôn giáo, giai tầng, v.v. nhưng gặp gỡ nhau ở một điểm tương đồng, đó là tình yêu thương.
Bởi vậy, tất cả những gì chúng ta cần làm, đơn giản, là hãy cứ thể hiện tình yêu thương, trao tặng lòng tốt và suy nghĩ tích cực.
Nước Mỹ mà tôi chọn, không xanh cũng không đỏ, mà là sự hòa hợp sắc màu của những điều tốt đẹp…
(Dựa theo bài chia sẻ trên Facebook của Ede Ericson, mẹ của Karly Ericson)
Hồng Liên biên tập
Xem thêm: