Một quân nhân Mỹ làm nhiệm vụ tại Afghanistan đã bằng mọi cách nhận nuôi cô chó đã cứu mạng mình. Anh nợ chú chó một mạng sống, anh biết mình phải có trách nhiệm với cuộc sống của người đồng đội đặc biệt này.
Trung sĩ Julian McDonald tham gia chiến đấu tại Afghanistan. Trong một lần làm nhiệm vụ, đội của Julian phải tấn công một tòa nhà. Anh đã để đồng đội bốn chân của mình – cô chó Layka tiến vào trong tòa nhà đầy nguy hiểm ẩn tàng đó để thăm dò tình hình. Không ngoài dự kiến, những kẻ giấu mình trong ngôi nhà đã bắn Layka bốn đến năm phát súng. Bất chấp việc bị thương nặng, cô chó vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Khoảnh khắc Layka đi vào trong tòa nhà, không một chút sợ sệt đã cứu mạng tất cả những người lính tham gia nhiệm vụ hôm đó, trong đó có cả Julian. Ngay sau khi chạy trở ra, Layka đã được nhanh chóng đưa đi cấp cứu. Các bác sĩ đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể cứu một bên chân của cô chó, họ đã phải cắt chân để đảm bảo an toàn tính mạng cho Layka.
Khi chứng kiến cô chó trong tình trạng bê bết máu, băng bó khắp thân, Julian đã biết rõ điều tiếp theo mình phải làm. Mặc dù việc nhận nuôi một chú chó đã tham gia chiến tranh là một điều gần như không thể ở Mỹ, bởi họ cho rằng những chú chó này không an toàn, chúng quá hung dữ so với cuộc sống bình yên ở quốc gia này.
Tuy nhiên, Julian có đủ lý lẽ và kiên nhẫn để thuyết phục những người có trách nhiệm. “Tôi biết rằng tôi phải có trách nhiệm với Layka, như cách nó đã chăm sóc và cứu mạng tôi” – Julian chia sẻ. Thật may mắn, anh đã thành công. Khi Layka phục hồi hoàn toàn sức khỏe. Cả hai cùng trở về ngôi nhà thân yêu của Julian, nơi những người thân, đặc biệt là hai đứa trẻ đang đón chờ họ.
Khung cảnh của ngày trở về khiến Julian không thể nào quên. Khi anh vừa tháo chiếc xích sắt cho Layka, cô chó chạy ngay tới phía Liam, cậu con trai khi ấy mới một tuổi của anh, nằm xuống bên cạnh cậu bé. Liam, theo bản năng thơ ngây thuần thiện của một đứa trẻ, bắt đầu chơi đùa với cô chó có vẻ ngoài hung dữ.
Cậu bé nằm lên người Layka, vuốt ve đầu của cô chó và nghịch ngợm xung quanh. Kỳ lạ thay, Layka không phản ứng gì, chỉ nằm im để cậu bé thỏa sức chơi đùa bên cạnh. “Điều này thật là tuyệt vời, đó là một cô chó hung dữ làm sao”, Julian đã thốt lên như vậy khi được chứng kiến một tình bạn đẹp nảy nở thật nhanh trong chính ngôi nhà của mình. Và cũng từ đó anh an tâm rằng, Layka sẽ nhanh chóng thích nghi và chắc chắn sẽ yêu nơi ở mới.
Mỗi khi có thời gian, Julian lại đưa Layka tới trại huấn luyện chó vào cuối tuần. Anh biết rằng cô chó cần có cơ hội chạy nhảy và hoạt động mạnh mẽ như khi còn ở Afghanistan. Điều đó sẽ giúp Layka có thể xả bỏ mọi căng thẳng khi sống trong một ngôi nhà rất nhỏ so với không gian trước đây của nó.
Giờ đây, Layka đã hoàn toàn quen thuộc với cuôc sống ở một nơi nhỏ hẹp hơn, nhưng an bình và có thật nhiều tình yêu thương như trong những thước phim đầu tiên mà Nation Graphique ghi lại được về cuộc sống của họ. Con gái anh và con trai anh đều rất thương Layka.
Sự hiện diện của cô chó trong ngôi nhà càng trở nên quý giá hơn. Bởi, Layka ở đây, Julian sẽ có thêm nhiều cơ hội để dạy cho những đứa trẻ của anh biết yêu thương, chăm sóc cho một sinh mệnh khác, đồng cảm với niềm vui cũng như nỗi đau của chúng. Sự nhân hậu của con người đôi khi xuất phát và được bồi đắp qua những trải nghiệm đơn giản nhưng chân thành như thế.
Không chỉ cứu mạng Julian, Layka còn trở thành động lực để anh có thể tái hòa nhập với cuộc sống ở quê nhà. Với một người lính đã đi qua những cuộc chiến, trải qua sự căng thẳng, lo lắng triền miên, được trở về là một may mắn quá lớn, nhưng việc trở lại với nhịp sống bình thường không phải là điều dễ dàng. Những căng thẳng, lo âu, sợ hãi vẫn hiện hữu trong cuộc sống của những người lính, khiến họ không thể toàn tâm, toàn ý sống và tận hưởng hạnh phúc với gia đình của mình.
“Khi nhìn thấy Layka có thể dễ dàng hòa nhập với cuộc sống thường ngày như vậy, tôi tự nhắc mình rằng “nó làm được thì tôi cũng có thể làm được” – Julian chia sẻ.
Có lẽ hình ảnh chú chó ba chân chạy tung tăng trong sân, đùa nghịch cùng lũ trẻ, bắt bóng, gặm bóng hay đơn giản là nằm yên cho lũ trẻ trêu đùa là lời nhắc nhở chân thực nhất với Trung sĩ Julian: Anh đang được bình yên.
Câu chuyện còn mang đến cho ta một thông điệp nhẹ nhàng mà thấm thía:
Khi mang ơn ai đó, sự cảm ân lớn nhất chính là sự chân thành của bạn. Chân thành nghĩ tới người (hoặc sinh mệnh) đã làm những điều tốt đẹp cho bạn, chân thành ghi nhớ điều họ dành cho bạn. Sự chân thành xuất phát từ nội tâm này sẽ giúp bạn thấy được mình phải làm gì để thực sự đáp lại ơn nghĩa ấy.
Hy Văn
Xem thêm: