Gần 40 tuổi, sống nửa đời người, tưởng rằng đã tìm được bến đỗ bình yên, một gia đình hạnh phúc, ngờ đâu giờ đây tôi lại phải đứng trước ngưỡng cửa ly hôn…
Tôi ký tên mình vào đơn rồi lặng lẽ đưa cho chồng, anh ấy nhìn tôi, lặng im không nói gì, đôi mắt buồn đờ đẫn, bất giác anh ấy đặt tờ đơn xuống bàn, với tay lấy chiếc áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài. Những ngày sau đó, anh không về nhà, không một cuộc gọi, không một tin nhắn hỏi thăm. Cu Bin chẳng đêm nào chịu ngủ yên, cứ khóc lóc đòi ba, mãi mới chịu đi ngủ…
Đêm ấy, không hiểu sao cu cậu khó chịu, dỗ thế nào cũng không chịu nín:
– Mẹ kêu ba về đi mẹ, Bin nhớ ba lắm. Không có ba, Bin không ngủ được đâu!
– Ba đi công chuyện xa lắm… Bin ngoan đừng khóc nữa.
– Hay mẹ gọi điện cho ba đi mẹ, Bin muốn nói chuyện với ba…
Đôi mắt con tròn xoe nhìn tôi như nài nỉ, không đành lòng tôi đành phải gọi cho anh. Vừa nghe thấy giọng anh, Bin ríu rít:
– Alo! Ba hả? Ba đi chừng nào về vậy ba? Bin nhớ ba lắm, ba về nhớ mua quà cho Bin nhé…
– Ba cũng nhớ Bin, Bin nhà ngoan rồi ba về mua quà cho nhé!
– Dạ…
Nhìn con hồn nhiên mà lòng tôi bỗng quặn lên từng cơn đau thắt, dối con được 1 ngày chứ làm sao dối được cả đời đây. Bin còn quá nhỏ để chịu đựng mỗi đau này. Nhưng mà, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã không thể nào cứu vãn được nữa…
***
Suốt 6 năm qua, một mình tôi phải lo toan mọi chuyện, từ chăm con, cơm nước, làm việc nhà đến mọi công chuyện của họ hàng nội ngoại hai bên. Còn anh, anh vẫn luôn cho rằng, mỗi tháng đưa cho tôi một số tiền lớn nuôi con, anh cũng không có người phụ nữ nào ở bên ngoài, như vậy là đã làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha tốt. Anh đâu biết rằng, một người vợ còn cần nhiều hơn thế.
Quá mệt mỏi với hàng tá công việc không tên trong gia đình, quá chán nản với những bữa ăn chỉ có hai mẹ con, còn người đàn ông ở bên cạnh tâm trí chỉ suốt ngày nghĩ đến công việc, tôi sinh ra khó chịu và hay cáu gắt. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng càng lúc càng căng thẳng, tôi chẳng muốn nói với anh lời nào nữa, chúng tôi chỉ như hai cái bóng tồn tại trong cùng một căn nhà, vì con.
Cho đến một ngày, anh đột nhiên thông báo với tôi rằng anh đã cảm nắng một cô gái cùng công ty. Anh nói rồi chăm chú nhìn tôi, hẳn là đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu tôi ‘nổi trận lôi đình’. Tôi không nói lời nào cả, cũng chẳng muốn nghe tiếp câu chuyện, chỉ lẳng lặng đi vào phòng. Đêm ấy, tôi chẳng thể nào ngủ được, cảm giác oán hận trỗi dậy mạnh mẽ: Suốt bao nhiêu năm qua, tôi một lòng vun vén cho gia đình, nhưng cuối cùng thì sao? Tôi chỉ nhận lại sự phản bội của anh. Tôi không muốn tiếp tục sống với người đàn ông tệ bạc này nữa, tôi sẽ ly hôn. Nhìn sang cu Bin đang say ngủ, bỗng chốc nước mắt tôi trào ra:
Con trai à, mẹ xin lỗi…
***
Đêm hôm ấy, tự nhiên Bin sốt cao, cả người con nóng hầm hập, có lẽ vì mắc cơn mưa chiều nay. Tôi hoảng hốt, vội vàng gọi taxi đưa con vào viện. Tôi luống cuống một tay bế con đang sốt, một tay làm thủ tục. Bác sĩ hỏi ba đứa bé đâu, đưa con cho anh ấy bế. Cu Bin khóc thét lên đòi ba, còn tôi thì ứa nước mắt.
Hình như tôi đã sai rồi, sự ích kỷ của tôi đã làm cho chồng mình ngạt thở. Tôi không chỉ làm đau anh mà còn làm đau chính mình và làm khổ con. Tay xách nách mang, vừa ôm con vừa chạy, nước mắt lã chã. Cho đến khi con đã ngủ say trên giường bệnh, tôi không kìm được nữa, gọi điện cho chồng khóc nức nở. Anh hốt hoảng:
– Có chuyện gì vậy em? Sao em lại khóc?
– Anh ơi, con…
– Con làm sao vậy em? Em nói đi, đừng khóc nữa. Bây giờ em và con đang ở đâu?
– Em đang trong viện nhi!
– Anh đến ngay đây. Em ở đó đợi anh!
20 phút sau anh đã tới bệnh viện, người anh ướt sũng, quần áo xộc xệch. Anh chạy tới chỗ tôi, ánh mắt đầy vẻ lo âu:
– Không sao, anh đây rồi!
Tôi bỗng khóc như mưa. Anh ôm tôi vào lòng, giọng nói lạc hẳn đi:
– Anh sai rồi. Là anh không tốt. Trên đường đến đây anh mới biết là mình sợ mất em và con đến mức nào… Mình về với nhau em nhé!
Bao nhiêu tủi hờn, oán trách, chỉ một cái ôm mà xoa dịu đi tất cả…
***
Khi bình tâm hồi tưởng lại, tôi nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ, quá đề cao cái tôi cá nhân mà chưa từng bao dung với anh mỗi khi chúng tôi tranh cãi. Tôi chỉ muốn anh thay đổi, quan tâm đến vợ con mà chưa từng lắng nghe chồng mình. Tôi đã luôn chọn cách im lặng thay vì thẳng thắn nói chuyện. Và chính sự im lặng đã đẩy chúng tôi ngày càng xa nhau, làm cho những hiểu lầm ngày một lớn. Bây giờ, tôi không còn quan tâm ai đúng ai sai nữa, chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian vô ích mà chúng tôi đã dùng để dày vò nhau. Tôi muốn trở thành một người vợ dịu dàng, hiền thảo, bởi vì, đời này, kiếp này chúng tôi đã được gắn chặt bằng sợi dây tơ duyên gia đình vô cùng trân quý.
Trong cuộc đời, bạn có thể gặp gỡ nhiều người, hẹn hò cũng không ít, nhưng người bên cạnh bạn đến cuối con đường chỉ có một. Thực ra, để yêu quý một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ. Nhưng, để tiếp tục yêu thương một người thì rất cần phải cố gắng. Tình yêu như sợi dây, hai người cầm hai đầu, bên căng thì bên phải chùng, hai bên cùng kéo thì sẽ đứt dây.
* Bài viết dựa trên một câu chuyện có thật
Hạ An