Tác giả cuốn sách nổi tiếng “Hoàng Tử Bé” từng nói rằng: “Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim. Vì những điều quan trọng thường vô hình trong đôi mắt người”. Câu chuyện của hai con người đặc biệt dưới đây đã thực sự chứng minh những trái tim đồng điệu sẽ nhìn được những điều mà đôi mắt không thể “thấy”.
Ở một thành phố của đất nước Nga xa xôi, cậu bé Gregori ra đời mang đến niềm hạnh phúc vô bờ cho cha mẹ. Cậu bé trông thật kháu khỉnh, xinh trai và có một sức khỏe tuyệt vời. Tuy nhiên, có một điều không may xảy đến với em: nhiều đêm em bị cơn đau lưng làm cho thức giấc.
Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi khi cha mẹ đưa Gregori đi khám để kiểm tra kĩ hơn phần lưng của cậu bé. Cha mẹ cậu bé không dám tin vào những gì mà các bác sĩ thông báo với họ: Cậu bé Gregori bị mắc chứng teo cơ Delta – chứng bệnh sẽ khiến các cơ quanh cổ của cậu bé teo dần. Đau đớn nhất với cha mẹ cậu có lẽ là lời tiên đoán: Gregori chỉ có thể sống được 4 đến 5 năm nữa.
Tuy nhiên bố mẹ của Gregori là những con người đầy nghị lực và không bao giờ mất niềm tin. Hai người đã làm tất cả để có thể cứu cậu và tìm kiếm trong hàng năm trời đủ các biện pháp điều trị và trị liệu với ước mong Gregori có được một cơ thể bình thường khi em lớn lên. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với cậu bé, Gregori ngừng lớn và cơ thể cậu trở nên vô cùng yếu ớt. Không ai biết rằng cậu bé có thể trụ vững tới khi nào.
Nhưng rồi năm tháng qua đi, trái với chẩn đoán ban đầu và những lo sợ của người lớn, Gregori vẫn sống một cách kiên cường.
Lên 10, rồi lên 15 tuổi và cuối cùng anh cũng đón sinh nhật lần thứ 20 dù chỉ nặng 20 kg. Tuy vậy, cuộc sống trong cơ thể gầy guộc và cong vẹo ấy thực sự không hề dễ dàng với chàng trai trẻ. Phần lớn thời gian Gregori không thể cử động được và phải ở trong nhà, trong khi bạn bè cùng trang lứa đang mải mê với những ước mơ chinh phục thế giới, Internet là kênh liên lạc duy nhất của anh với thế giới bên ngoài.
Gregori luôn cảm thấy cô đơn trong thế giới nhỏ bé của mình. Nhưng anh chấp nhận sự cô đơn an toàn ấy, bởi mỗi lần ra đường, anh chỉ nhận được những ánh nhìn chằm chằm độc ác đầy vẻ ghê tởm. Có lẽ vì vậy, ngôi nhà là nơi duy nhất anh tìm thấy sự bình yên để sống một cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, vì thiếu sự bầu bạn và sẻ chia trong một thời gian dài nên điều mà Gregori vẫn ao ước bấy lâu nay chính là tìm thấy một ai đó có thể san sẻ niềm hạnh phúc cuộc sống với anh. Cho đến một ngày, trái tim Gregori không thể kìm nén mong ước được sống như một người bình thường thêm nữa, anh gửi những nỗi niềm ấy lên mạng xã hội:
“Thật đau đớn khi nghĩ về tất cả những điều tôi không bao giờ có được… Tôi không thể cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới và sẽ không bao giờ biết được cảm giác bơi lội trong dòng nước biển. (…)
Tôi cũng sẽ không có cơ hội chăm sóc những người tôi yêu và khiến họ hạnh phúc…Tôi sẽ không khi nào biết tình yêu là gì, hay cảm giác khi ai đó cần tới sự che chở của mình. Tôi sẽ không bao giờ biết cảm giác được ôm trọn người thương trong vòng tay, để bảo vệ cô ấy, nhảy với cô ấy, tặng cô ấy những bông hoa hay một món quà xinh xắn.
Tôi có lẽ cũng không có cơ hội để nuôi nấng một đứa trẻ, được đứng ở phòng sinh với một bó hồng và hét to “anh yêu em!” với mẹ của cô bé (hoặc cậu bé). Tôi sẽ không khi nào có được một đám cưới lộng lẫy và được bế cô dâu qua ngưỡng cửa cũng sẽ chỉ là mơ ước”.
Khi viết những dòng tâm sự chất chứa ấy, Gregori không hề biết rằng, hai tháng sau ngày anh gửi thông điệp ấy đi, một điều tuyệt vời bất ngờ đã tới với anh…
Một cô gái trẻ ở Kazakhtan tên là Anna đã vô tình bắt chuyện với anh trên Internet. Gregori đã rất hạnh phúc khi khám phá ra anh và Anna có quá nhiều điểm chung: cả hai đều mơ mộng, yêu thích nghệ thuật và văn học. Khi ấy, anh biết mình đã yêu Anna, anh cũng cảm nhận được người bạn ấy cũng dành tình cảm đặc biệt cho mình.
Gregori đã có một cuộc tranh đấu rất cam go với bản thân. Anh hiểu rằng tình cảm này có thể khiến cho cả hai đau khổ khi Anna biết về tình trạng của anh. Cuối cùng, sau nhiều tuần lễ, Gregori đã có một quyết định cho mình: Anh chỉ muốn cô biết một điều rất quan trọng rằng trên cuộc sống này, có một người rất yêu tâm hồn cô. Và sự dũng cảm của anh nằm trong bức hình mà anh gửi cho Anna. Anh không muốn giấu cô sự thật: Thân thể anh không giống những người bình thường khác. Khi gửi đi tấm hình và lời yêu thương ấy, anh đã xác định cho mình: Có thể sau lá thư ấy, anh sẽ không còn được nhận thêm bất cứ lá thư nào của cô.
Nhưng, cô đã trả lời thư anh. Bất ngờ hơn, cô ngỏ ý muốn tới thăm Gregori. Sự trung thực và chân thành của Gregori có lẽ đã làm Anna cảm động.
Sau đó một thời gian, Anna đã vượt 3000 km để tới thăm Gregori. Cuối cùng họ cũng có thể được chuyện trò thật sự với nhau. Có lẽ sự rung động sâu sắc của hai tâm hồn mơ mộng đã khiến trái tim họ hiểu rằng, không còn điều gì có thể chia cắt hai người. Gregori và Anna sau đó đã quyết định cùng nhau xây dựng một gia đình.
Sẽ có rất nhiều người đặt nghi ngờ cho quyết định của Anna, họ sẽ cảm thấy khó lý giải được tại sao một cô gái xinh đẹp như cô lại quyết đinh gắn bó đời mình với một người đàn ông tàn tật như Gregori. Động cơ của cô là gì? Phải chăng vì anh ấy là một người giàu có, và cuộc sống với anh sẽ khiến cho cô suốt đời nhàn hạ? Nhưng Gregori lại sinh ra trong một gia đình rất bình thường, chưa kể đến phần lớn của cải của bố mẹ anh đã dồn vào chữa bệnh cho anh.
Tuy nhiên, những nghi ngờ này đều bị dập tắt khi chúng ta nhìn nụ cười của Gregori và Anna trong đám cưới nhỏ nhưng đầm ấm. Ai cũng có thể cảm nhận sự hạnh phúc của họ khi ở bên nhau.
Đôi khi tình yêu và vẻ đẹp tâm hồn cũng đủ để hai người cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Được cùng nhau sẻ chia niềm vui trong cuộc sống, được cảm nhận những điều đẹp đẽ của cuộc đời đã là đủ đầy đối với họ.
Sự quan tâm, chăm sóc mà họ dành cho nhau là chất keo dính cho cuộc sống hôn nhân, dù Gregori không có một cơ thể toàn vẹn.
Khi thông tin về đám cưới của họ được các báo truyền đi, không ít người vẫn không dành thiện cảm cho đôi trẻ, và có người còn cho rằng Anna đang làm một việc điên rồ. Nhưng nếu mỗi chúng ta đều có thể nhìn cuộc sống với một ánh mắt bao dung hơn, cởi mở hơn, chắc chắn chúng ta sẽ thấy tin tưởng vào quyết định của họ. Bởi chí ít, Anna đã lắng nghe và hiểu trái tim mình, cô sẽ mang đến hạnh phúc cho một con người đang ở hố sâu của sự tuyệt vọng bất chấp những điều mình sẽ phải đối mặt khi ở bên Gregori.
Cô đã lựa chọn việc đối mặt với khó khăn, thay vì dập tắt tia hy vọng mong manh của một con người thiếu may mắn. Đối với Gregori, trước những gì anh nhận được từ tình yêu của Anna, điều anh trao cho cô không chỉ là tình yêu, mà còn là sự biết ơn chân thành.
Trái tim có ngôn ngữ và cách thấu hiểu của riêng nó mà đôi mắt không thể nhận ra. Tình cảm trong sáng, thuần khiết không tính toán của đôi bạn trẻ đã vượt lên trên những khiếm khuyết về ngoại hình và định kiến của xã hội, để mang đến cho họ những “trái ngọt” của hạnh phúc. Sự chân thành, thiện lương trong tâm hồn họ sẽ giúp họ sánh vai tới cuối con đường.
Xuân Dung (dịch)
Theo Hefty
Video xem thêm: Nỗi sợ hôn nhân, ai mà không có?