“Có ngon không con? – Tuyệt lắm Bố ạ, Con thấy ngon nhất trần đời rồi!” Đang ăn phở ở quán Bà Hằng béo đầu ngõ, tôi nghe thấy giọng nói chuyện rất nhỏ nhẹ của hai bố con, nghe giọng quen quen, tôi quay sang nhìn thì ra cậu xe ôm chuyên đứng ở đầu ngõ.
Lạ chẳng bao giờ thấy cậu ta ăn phở mà hôm nay lại đưa con vào hàng phở, nhưng chỉ thấy cô con gái nhỏ của cậu ấy ăn, còn cậu ấy chỉ nghồi nhìn con mình ăn.
Lại thấy giọng nhỏ nhẹ cất lên: “So với lần ăn trước thì thế nào con? Ồ để con nhớ đã, lần ăn phở trước là từ Tết Trung thu năm ngoái con vẫn nhớ lắm, nhưng lần này đúng là tuyệt thật bố ạ. Thế mà cái Thủy cùng bàn với con ngày nào cũng được ăn, sướng thật bố nhỉ?”
Cậu ấy quay mặt đi lặng lẽ cúi đầu. Tôi thấy cậu ấy khẽ lau những giọt nước mắt.
“Con ăn nhanh đi, kẻo đến trường muộn đấy.
-Vâng ạ.
-Con ngoan và học giỏi đi rồi đến Tết bố lại sẽ chiêu đãi phở ở trên phố.
-Vâng, con thích lắm.”
Tôi quặn lòng, im lặng không nói gì, không để cậu ta biết và cũng cố kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Sao lại còn nhiều em bé khổ thế. Đây là ngay tại Hà Nội chứ có phải ở Mù Căng Chải đâu. Cả xóm nghèo này ai cũng biết nhà cậu ấy nghèo, nhưng nghe chuyện cô bé xinh xắn 8 tuổi một năm rồi mới được ăn phở xoàng ở trong ngõ thì tôi thực sự không cầm được nước mắt.
Cậu ấy vốn ở làng ung thư trên Phú Thọ, đưa vợ về chữa ung thư ở Viện U biếu. Không có tiền nên vừa đi xe ôm vừa trông vợ. Vợ mất cách đây 2 năm, cậu ấy đưa con về đây học để tránh xa cái làng bị ô nhiễm có rất nhiều người bị ung thư. Thuê nhà ở đây, đi xe ôm để nuôi con và trả nợ cho chi phí bệnh viện mà cậu còn nợ. Cậu ấy sợ con gái bé bỏng nếu cứ ở đấy, ăn nước ở đấy, hít thở không khí ở đấy rồi cũng bị ung thư.
Cả cái xóm nghèo này ở ngay trung tâm Hà Nội, phần nhiều là người ở các tỉnh về lao động, thuê nhà ở đây. Ai cũng nghèo, nhưng có vẻ cậu và còn vài người thu mua phế liệu, nhặt ve chai cũng nghèo thế. Họ ở các tỉnh khác nhau, có hoàn cảnh khác nhau, nhưng giống nhau là rất khó khăn trong việc chi trả tiền nhà, điện, nước, chi phí sinh hoạt ăn uống, hiếu hỷ, thuốc thang khi ốm đau…
Cậu ấy thương con lắm. Cô bé hiền lành, xinh xắn, nhưng thấp còi so với các bạn cùng tuổi, có thể do ăn uống thiếu thốn. Đi học về là tự mình nấu cơm, giặt giũ quần áo, lo việc nhà như một người lớn thực sự. Cậu đã hứa với con gái là nếu học giỏi sẽ được chiêu đãi phở. Nhưng con gái từ quê về, theo học cho được với các bạn mới đã khó, làm sao mà học giỏi được.
Người lớn khổ quen được, nhưng trẻ thơ phải khổ thế thật không cam lòng. Cậu ấy hiền lành, rất chịu khó lao động, đứng chờ khách cả ngày, đến cả đêm ai gọi cũng đi, xa cũng đi, mưa nắng cũng đi. Nhưng cậu ấy vẫn nghèo, chưa trả nợ xong, cái nghèo vẫn đeo bám, thương con lắm mà không khó cách nào.
Mong sao cho kinh tế phát triển, để bố con cậu thoát nghèo, để cô bé Tết này được ăn phở.
Thành Tâm
Xem thêm