Câu chuyện nhỏ của diễn viên Tùng Dương về NSƯT Trần Hạnh cách đây 20 năm khiến nhiều người xúc động.
NSƯT Trần Hạnh đã có hơn 40 năm cống hiến cho nghệ thuật. Nhắc đến ông, nhiều người nhớ ngay đến hình ảnh ông lão hiền lành, có gương mặt khắc khổ trong phim Làng nổi, Người cầu may, Cuốn sổ ghi đời…
Sau khi nghỉ hưu năm 1989, Trần Hạnh vẫn tiếp tục tham gia nhiều phim truyền hình. Ông được các thế hệ diễn viên sau kính trọng và yêu mến.
Mới đây, trên trang cá nhân, Tùng Dương chia sẻ câu chuyện về “hồi ức nghiệp diễn” với NSƯT Trần Hạnh khiến nhiều người xúc động. Anh cho hay lứa diễn viên đi sau đều gọi Trần Hạnh là bố.
Trong ký ức của Tùng Dương, “bố” Trần Hạnh là người “giản dị, gần gũi với nụ cười tủm tỉm thường trực trên môi, vừa hiền lành vừa pha chút tinh quái, hóm hỉnh, điếu thuốc Thăng Long ngậm vẹt một bên mép, 5 đầu ngón tay phải nhuốm vàng hơn so với 5 đầu ngón tay trái”.
Kỷ niệm mà anh nhớ nhất về Trần Hạnh là thời gian đầu năm 1998, cách đây 20 năm. Khi ấy, Tùng Dương làm tổ chức sản xuất cho phim Tình đời của đạo diễn NSƯT Đỗ Thanh Hải. Phim được quay ở Bắc Giang với sự góp mặt của NSƯT Trần Hạnh, NSND Hoàng Dũng, Tùng Dương và NSƯT Hoa Thuý (vợ Tùng Dương lúc bấy giờ).
Nam diễn viên Cảnh sát hình sự kể trong một lần quay khuya, Hoa Thúy đang mang thai tháng thứ 4 nên thường xuyên nôn ọe và mệt mỏi.
Thấy vậy, đạo diễn Đỗ Thanh Hải quyết định chuyển sang cảnh quay khác. Tuy nhiên, cả đoàn lại không thấy Trần Hạnh đâu nên phải đi tìm.
Tùng Dương nhớ lại: “Đang lúc cơn bực bốc hỏa đùng đùng trong đầu thì tôi nghe có tiềng gọi khe khẽ đằng sau: ‘Này, Dương!.. Dương cò lả!..’. Tôi vội ngoái lại thì thấy đầu bố lấp ló phía sau cột tường gần cổng sảnh, bàn tay khẽ thò ra vẫy tôi như không muốn ai nhìn thấy. Sau mấy giây định thần, tôi liếc nhìn xung quanh thấy mọi người đang chúi đầu vào màn hình để xem lại đoạn vừa quay.
Tôi lẳng lặng đi đến chỗ bố, miệng đã thường trực sẵn những câu trách móc phê bình về sự vô kỷ luật của bố, nhưng vừa định mở mồm thì thấy bố giơ trước mặt tôi một bịch nilon, bên trong là dăm hộp sữa và mấy chiếc bánh ngọt: ‘Suỵt! Đừng nói gì, mang ngay lên cho vợ ăn, phụ nữ có thai đừng để đuối sức, đoàn quay còn lâu mới xong, chờ cháo của đoàn thì nó ngất từ đời tám hoánh nào rồi!”.
Lúc này, Tùng Dương mới hiểu rằng Trần Hạnh biến mất vì lọ mọ đi mua sữa và bánh cho vợ mình. Sự quan tâm của “bố” Trần Hạnh khiến nam diễn viên rất xúc động, thậm chí, không thể thốt ra lời cảm ơn.
Tùng Dương tiếp tục: “Thấy tôi vẫn đứng ngây ra, bố ấn bịch sữa vào tay tôi: ‘Lên ngay đi đứng đây làm gì’. Bố đẩy tôi về phía cầu thang rồi 2 tay đút túi quần, lững thững bước từ chỗ khuất về phía sảnh, nơi mọi người vẫn đang túm tụm. Tôi sải bước phi lên cầu thang 2 bậc một, còn nghe tiếng Phượng “ớt” thư ký phía dưới: ‘Ơ bố Hạnh, bố đi đâu mà để cả đoàn tìm loạn khắp nơi?’. Tiếng bố đủng đỉnh trả lời : ‘À, bố đi tìm mua bao thuốc lá ấy mà, không có thuốc đếch nhớ được thoại”.
Ngày hôm sau, ê kíp chuyển sang quay cảnh tiệm bơm vá xe của nhân vật do Trần Hạnh đảm nhận. Trước khi chuẩn bị ghi hình, một thanh niên mặc đồng phục công nhân dắt chiếc xe đạp xịt lốp bất ngờ tiến đến chỗ ông nhờ sửa. Không do dự, NSƯT lôi đồ nghề, lúi húi tháo săm ra khỏi lốp và sửa điêu luyện như một bác thợ chính hiệu.
Cuối câu chuyện, Tùng Dương tâm sự: “Đã 20 năm trôi qua, hình ảnh của bố vẫn giản gị như ngày nào với bộ quần áo sờn cũ, nụ cười tủm tỉm vừa hiền lành vừa tinh quái trên môi. Khác chăng là bố đã bỏ thuốc lá vì lý do sức khỏe và các nếp nhăn nhiều hơn đôi chút trên gương mặt khắc khổ ám màu thời gian, ám màu theo những kỷ niệm mà tôi không thể nào quên mỗi khi nghĩ về bố – một người nghệ sĩ của nhân dân và là người bố trong lòng mỗi diễn viên thế hệ hậu bối như chúng tôi”.
Trần Hạnh năm nay đã 89 tuổi. Ở độ tuổi xưa nay hiếm, ông gần như không còn xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Nghệ sĩ gạo cội sống giản dị và vui vầy bên con cháu.
Gần đây, báo chí đưa tin nam nghệ sĩ phải bán giày, mũ bảo hiểm mưu sinh tuổi già. Tuy nhiên, ông khẳng định cuộc sống không tới mức khốn khó như mọi người đồn đại.
Chị Hồng – con dâu Trần Hạnh cũng cho hay ông ra cửa hàng của chị chơi với con cháu cho khuây khoả chứ không phải để bán hàng. Gia đình cũng đều đặn đưa đón chứ không phải ông tự đi.
Yến Yến