Đại Kỷ Nguyên

Công năng siêu thường là có thật? – Kỳ 2: Trương Bảo Thắng, khả năng đọc suy nghĩ và khôi phục vật thể về nguyên trạng

Công năng siêu thường là có thật? – Kỳ 2: Trương Bảo Thắng, khả năng đọc suy nghĩ và khôi phục vật thể về nguyên trạng

Ảnh: aconsciousrethink.com

Trên thế giới đã từng ghi nhận nhiều trường hợp những người sở hữu siêu năng lực (hay khả năng đặc biệt), mà con người bình thường không cách nào đạt tới được. Những siêu năng lực này về bản chất là khác với ảo thuật, bởi đây không chỉ đơn thuần là mẹo mực đánh lừa thị giác hay tâm trí, mà chúng vượt xa khả năng giải thích của các định luật vật lý thông thường, thậm chí đi ngược lại chúng.

Những cao nhân thời hiện đại như vậy không phải là hiếm. Có thể kể đến hai nhân vật điển hình như ông Chu Thính Giác, một võ sư Trung Quốc hiện đang định cư tại Los Angeles, Mỹ. Ông có khả năng tay không chạm miếng sắt nóng, hay phát nhiệt trăm độ. Hay trường hợp của khí công sư người Indonesia gốc Hoa John Chang . Ông có thể tay không châm lửa đốt mảnh giấy. Siêu năng lực của hai vị này đã được giới khoa học công nhận rộng rãi, tuy nhiên cơ chế đằng sau vẫn là một bí ẩn.

Vào thập niên 80-90, tại Trung Quốc nở rộ phong trào tập khí công chữa bệnh, với hiệu quả kinh ngạc gây chấn động công chúng. Thông qua quá trình học luyện khí công, nhiều người đã phát triển được những công năng siêu thường. Bên cạnh đó, cũng có những người sở hữu bẩm sinh những công năng này.

Ở Trung Quốc, những năng lực này còn được gọi là công năng đặc dị. Trong kỳ 1 , chúng ta đã biết đến khả năng di chuyển vật thể của Trương Bảo Thắng. Trong phần này, chúng ta sẽ điểm qua các loại công năng khác của anh.

Kỳ 2: Trương Bảo Thắng, khả năng đọc suy nghĩ và khôi phục vật thể về nguyên trạng

Tha tâm thông (khả năng đọc suy nghĩ)

Đi thi đại học

Trương Bảo Thắng. Ảnh: szfstkj.cn

Trương Bảo Thắng đến Bắc Kinh không lâu, nhà khoa học lão thành Tiền Học Sâm đã xem anh biểu diễn và tiếp kiến anh. Ông nhận định : công năng của Trương Bảo Thắng rất mạnh, đáng tiếc là trình độ học vấn của anh rất thấp, vì nghiên cứu khoa học và nhu cầu trong tương lai, Trương Bảo Thắng phải đi học đại học.

Nói đến Tiền Học Sâm (11/11/1911 – 31/10/2009), ông là một nhà khoa học nổi tiếng có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cả Hoa Kỳ và Trung Quốc. Cái tên ông sử dụng khi ở Mỹ là Hsue-Shen Tsien hoặc H.S. Tsien, theo Wikipedia.

Nhà khoa học Tiền Học Sâm (Qian Xueshen). Ảnh: .naukas.com

Trở lại câu chuyện của Trương Bảo Thắng. Lúc đó muốn vào đại học phải kinh qua thi tuyển, căn cứ vào đề nghị của Tiền Học Sâm, Trương Bảo Thắng phải chuẩn bị vào đại học. Anh chuẩn bị thi, bắt đầu khẩn trương học tập và đọc sách. Học tập và đọc sách là việc rất nhức đầu đối với Trương Bảo Thắng. Anh nói mỗi lần học là bị nhức đầu, từ lúc nhỏ đã như vậy. Nhưng mà đến nay là lúc thi thố, lại có đề nghị của Tiền Học Sâm, Trương Bảo Thắng chỉ còn cách ôm đầu ứng phó với việc thi cử.

Khảo thí tiến hành tại Lễ Đường Trung Nam Hải. Đối với Trương Bảo Thắng, các đề mục trong bài thi anh không thể làm được. Trong phòng thi yên lặng, không ai biết anh đang thi triển công năng của mình: anh bắt đầu thấu thị bài thi của người khác. Đáp án của người khác từ từ hiện lên trong não của anh, anh có thể giống như học sinh chép bài giải của thầy giáo trên bảng đen. Sao chép bài thi của người khác, nếu đáp án đúng thì anh cũng đúng, nếu đáp án sai thì anh cũng sai theo.

Sau khi kỳ thi đặc biệt này kết thúc, điểm trong bài thi của anh không phải thấp. Nhưng thành tích của cuộc thi có tính đến anh không? Đương nhiên là không. Trương Bảo Thắng sau khi thi xong, nhất nhất đều báo cáo với thầy giáo và lãnh đạo, rồi nói: “Tôi không thể đọc sách được, vì tôi nhức đầu” do anh thêm một lần phát biểu không tình nguyện học tập, cơ quan hữu quan bèn thôi bỏ qua việc cho anh vào đại học.

Lái xe, sử dụng máy tính dù chưa từng học

Trương Bảo Thắng (trái) chụp ảnh cùng tỷ phú Lý Gia Thành (phải) và một vị lão nhân. Ảnh: appledaily.com

Từ lúc anh phát hiện mình có thể lợi dụng tri thức của người khác trong việc thi tuyển bằng công năng tư duy cảm tri, bèn thường xuyên lợi dụng tư tưởng của người khác bổ sung tri thức cho mình. Trong một khoảng thời gian, anh thường theo tài xế học lái xe, chỉ cần có tài xế ngồi một bên là anh biết lái xe, người khác cho rằng anh biết lái xe, kỳ thực anh chỉ học các thao tác bên ngoài của tài xế, còn chủ yếu là lợi dụng tín hiệu tư duy trong đại não của tài xế để chỉ đạo thao tác của mình.

Lúc mới học lái xe, phát sinh sự kiện này: anh mượn một chiếc xe của người khác, tài xế đi theo xe, nhưng chỉ ngồi trên xe chứ không lái. Bảo Thắng mượn tín hiệu trong não của anh tài xế, tự lái xe từ ngoại ô phía tây đến nội thành.

Anh xong công việc, nhưng anh tài xế có việc cũng đã đi rồi. Khi Trương Bảo Thắng lên xe, thấy không có tài xế, chỉ có hai vị khách không biết lái xe, trong một lúc anh hốt hoảng, đã không biết khởi động, lại không biết bẻ lái thế nào, giống như trong phút chốc anh hoàn toàn quên hết kỹ thuật lái xe. Sau đó anh cũng phải khó khăn mới tìm được một người tài xế ngồi trên xe, anh bắt đầu mô phỏng tín hiệu trong não người này và lái xe đi.

Một lần, các chuyên gia máy tính muốn lợi dụng khả năng thấu thị của anh để kiểm tra một bộ máy tính lớn mới nhập khẩu xem tình trạng kết cấu bên trong máy. Để cho anh hiểu máy tính, họ mời anh vào bên trong một phòng máy tính để làm quen với tình huống. Mọi người ngạc nhiên khi phát hiện anh dù chưa hề học qua máy tính, cũng không tiếp xúc với máy tính, nhưng anh tỏ ra không hề xa lạ chút nào.

Sau khi xem thao tác biểu diễn của nhân viên xong, anh ngồi vào máy để tự mình thao tác, nhưng không hề có sai sót. Mọi người mới hỏi anh làm sao học được cách sử dụng máy tính và học lúc nào, anh cười trả lời:

“Tôi chưa học bao giờ, bởi vì có nhân viên máy tính ở bên cạnh, tôi chỉ lợi dụng tín hiệu não của anh ta mà biết thao tác”.

Mọi người bán tín bán nghi về lời anh nói.

Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, anh đến vùng tây nam của đất nước, anh xem máy bay trực thăng một cách thích thú, anh muốn lái nó bay lên trời cho bằng được. Phi công và các đồng chí khác kiên quyết không để cho anh lái, cho rằng đó là việc rất nguy hiểm, anh chỉ nói chơi thôi. Anh cười nói:

“Đừng căng thẳng, chỉ cần có các anh (phi hành đoàn) ở bên cạnh là tôi biết lái máy bay”.

Người khác căn bản là không tin lời anh, chỉ để cho anh mò mẫm thao tác một chút. Mọi người ngạc nhiên phát hiện, trình tự thao tác của anh giống như người “biết lái máy bay”. Sau đó anh nói ra cách tư duy bí mật của mình. Mặc dù mọi người đã tin khả năng của anh là thật nhưng cũng không dám để cho anh mạo hiểm.

Trong hoạt động kinh tế thương mại, người ta thường nói, có thể mượn đầu óc của người khác để phát tài, tức dùng trí tuệ của người khác để kinh tiêu việc làm ăn của chính mình. Trong tư duy của Trương Bảo Thắng, đó lại là trực tiếp sử dụng một cách thực tiễn trí óc của người khác chứ không phải có tính hình tượng như câu cách ngôn.

“Ngửi ra chữ”

Sau khi anh đến Bắc Kinh, các nhân viên trong Hội Nghiên Cứu Đặc Dị Công Năng Bắc Kinh đưa anh đến trình diện vài vị lãnh đạo trung ương của quốc gia, và biểu diễn công năng ý niệm di chuyển vật.

Đối với Trương Bảo Thắng, ngày 18-05-1982 là một ngày đáng nhớ. Hôm đó, anh nghe nói nguyên soái Diệp Kiếm Anh muốn xem đặc dị công năng của anh, tâm lý của anh thật vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng. Nguyên soái Diệp Kiếm Anh lúc đó là Ủy hội trưởng của Ủy Ban Thường Vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc (tức Chủ tịch Quốc Hội, một trong bốn vị trí lãnh đạo cao nhất của quốc gia. Tổng bí thư lúc đó là Hồ Diệu Bang, Thủ tướng là Triệu Tử Dương, Chủ tịch Quân ủy Trung ương là Đặng Tiểu Bình cũng là người thực tế nắm quyền lực cao nhất)

Nguyên Soái Diệp Kiếm Anh. Ảnh: Wiki

Đi cùng với anh là trưởng ban thư ký Chu, thấy tâm tư anh khẩn trương bèn an ủi: “Anh Trương này, hôm nay Diệp soái muốn xem anh biểu diễn, anh là người có công năng mạnh nhất trong những người có đặc dị công năng, hi vọng anh ổn định tinh thần tình cảm, làm tốt lần biểu diễn này”. Anh không nói tiếng nào, chỉ liếc nhìn bí thư trưởng một cái.

Đến nhà của Diệp soái, anh cứ tùy tiện đi lại trong phòng khách, xem chỗ này liếc chỗ kia, giống như người nhàn hạ, lại giống như đang tìm cái gì. Anh đơn giản là không để mình ngồi yên, lại không muốn nói chuyện với người khác.

Người thân thuộc của Diệp nguyên soái nhiệt tình tiếp đãi hai vị khách tại sảnh đường. Không lâu sau, một vị hộ sĩ đẩy một chiếc ghế dựa có bánh xe vào phòng, trên đó là một vị lão nhân, đó chính là Diệp soái, ông vô cùng nhiệt tình, nói với bí thư trưởng và Trương Bảo Thắng: “Hoan nghênh các anh đến đây”

Theo sau Diệp soái là nhiều người khác, có thư ký, y sĩ, nhân viên cảnh vệ…họ vào đầy phòng khách, đều hiếu kỳ chờ đợi Bảo Thắng biểu diễn. Chiếc ghế đẩy của Diệp Soái dừng lại, ông nói với Bảo Thắng :

– Hãy ngồi ở bên này đi. Ông dùng tay chỉ vào một bên chiếc sô pha. Lúc đó Trương Bảo Thắng mới chịu ngồi xuống.

– Anh tên là gì? Diệp soái thân thiết hỏi

– Trương Bảo Thắng

– Bây giờ bắt đầu trắc nghiệm nhé. Ông nói : Tôi nghe nói anh Trương có thể dùng đặc dị công năng nhận thức chữ, vì vậy tôi đã chuẩn bị cuộn giấy trên đó có viết chữ, bây giờ xin mời anh Trương biện nhận đi. Diệp soái cười thoải mái nói.

Bảo Thắng dùng tay phải cầm cuộn giấy được cắt đẹp đưa lên đầu mũi ngửi mấy cái, tiếp đó để xuống, biểu thị đã nắm được. Anh lập tức viết lại trên giấy, mọi người nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

Có người hỏi: “Biện nhận ra chưa?” Bảo Thắng không ngó ngàng, chỉ dùng viết mực viết trên một tờ giấy, mọi người tập trung tinh thần xem. Trong sảnh đường thật yên lặng chỉ nghe tiếng ngòi viết ma sát vào giấy nghe rào rào.

“Ha ha ha, ha ha ha……” chỉ nghe tiếng cười sảng khoái của Diệp soái, mọi người hướng nhìn vào mặt của ông.

“Nhận đúng rồi ! nhận đúng rồi !”

Không khí của sảnh đường lập tức ồn ào, sôi động hẳn lên. “Chữ màu đỏ” Bảo Thắng bổ sung một câu. Có người mở cuộn giấy, lúc đó mọi người thấy hai chữ đại tự viết bằng bút chì màu đỏ: “Tam tiếu” hoàn toàn đúng với chữ mà anh đã viết trên giấy. Không hẹn mà mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Nguyên soái Diệp Kiếm Anh đã cao tuổi, tóc đã bạc trắng nhưng tiếng cười sảng khoái của ông có cảm giác như phản lão hoàn đồng. Những người tại hiện trường là bạn của Diệp soái cũng đều cười lớn khiến không khí sảnh đường thật sôi động. Thư ký, chiến sĩ cảnh vệ, lái xe đều cùng nhau tán thán.

Rồi mọi người bắt chước Diệp soái, viết chữ để trắc nghiệm anh. Trương Bảo Thắng thoải mái, nhận các thứ trắc nghiệm và đều trả lời chính xác.

– Tiểu Trương, anh làm thế nào không dùng mắt thấy mà nhận ra chữ được ?” nguyên soái ngồi trên ghế đẩy thích thú hỏi.

– Tôi ngửi, trong não xuất hiện nội dung trong cuộn giấy, tung tích của chữ xuất hiện trong não của tôi. Bảo Thắng trả lời không thêm thắt gì

– Vậy tại sao mũi của tôi ngửi không ra gì hết ? nguyên soái hỏi vui Tiểu Trương. Người chung quanh nghe vậy cười rộ lên. Ông nói tiếp:

“Công năng nhận thức chữ của Tiểu Trương thông qua hoạt động của đại não, đương nhiên thông qua mũi ngửi mới được, đây đều là hoạt động thực tiễn của con người. Thông qua sơ bộ thực tiễn thì có thể biết được tự nhiên, từ đó mà biết có hiện tượng đặc dị công năng, chỉ có điều chưa biết tính chất tự nhiên của nó, gọi là chưa biết rõ đạo lý. Do đó mới cần tiến hành nghiên cứu khoa học.” Diệp nguyên soái từ lý luận và thực tiễn mà tiến hành diễn thuật một cách ngắn gọn.

Khôi phục vật thể

Trương Bảo Thắng chụp ảnh cùng nữ diễn viên Đài Loan Lâm Thanh Hà. Ảnh: ntdtv.com

Năm 1986, tại thành phố Chu Hải, tỉnh Quảng Đông, trước đám đông, Trương Bảo Thắng xin ông thị trưởng Chu Hải là Lương Quảng Đại lấy ra cho tấm danh thiếp, ở mặt sau danh thiếp, ông thị trưởng còn tự tay ghi tên mình.

Sau đó anh yêu cầu một khán giả bỏ danh thiếp vào miệng nhai nát, nhổ ra một cái dĩa. Trương Bảo Thắng lấy từ trong dĩa ra đống giấy giống như hồ đó, để trong bàn tay xoa xoa miết miết trong vài phút, xong đưa lên miệng thổi vài cái, lại xoa miết thêm một hồi. Lúc đó anh quay xuống khán giả bên dưới nói:

“còn thiếu một chút”.

Lúc đó bí thư thị ủy Chu Hải là đồng chí Phương Bao nghe thế bèn để ý tìm trên bàn, trong dĩa, thậm chí tìm trong kẽ răng của người nhai danh thiếp hồi nảy, quả nhiên tìm được mảnh giấy vụn nhỏ xíu. Khán giả bên dưới hỏi:

“có nuốt vô bụng không đó ?”

Sau đó trên bàn lại tìm được một mạt vụn nữa. Anh bèn bỏ những mạt vụn đó thêm vào đống hồ trong tay tiếp tục xoa miết, lại dùng hai tay ép lại, đem đống hồ ép thành miếng, dùng miệng thổi vài cái, sau đó để xuống bàn, ngưng thần nhìn chăm chú, chậm chậm dùng tay gõ.

Không bao lâu, đống hồ trong tay anh từ từ hoàn nguyên thành tấm danh thiếp, 3 chữ Lương Quảng Đại của ông thị trưởng ghi thêm trên mặt sau danh thiếp cũng phục hiện như cũ. Công năng thần diệu của Trương Bảo Thắng khiến Lương thị trưởng vô cùng kinh ngạc. Ông cầm tấm danh thiếp trên bàn đưa lên nói :

“Đúng là tấm danh thiếp tôi có ghi thêm tên mình”

Trái sang phải: Tôn Trữ Lâm, Tống Khổng Trí và Trương Bảo Thắng. Tống Khổng Trí (giữa) là nhà nghiên của Sở 507 (Bộ Môn chuyên điều tra về những sự kiện bí mật trực thuộc Bộ Công An Trung Quốc). Tôn Trữ Lâm và Trương Bảo Thắng là hai người có công năng đặc dị được nghiên cứu lúc bấy giờ. Ảnh: 360doc.com

Video:

     1. Trương Bảo Thắng biển diễn trước Phó chủ tịch nước Vương Chấn

     2. Trương Bảo Thắng vận công làm xoắn 2 chiếc thìa inox vào nhau:

Quang Khánh

(còn tiếp)

Tham khảo:

Exit mobile version