Là khoa học hay mê tín? Giáo sư Nam Kinh đã nghiên cứu mạc cốt (thuật xem xương đoán mệnh) suốt 40 năm, suy đoán vận mệnh cả đời cho một vị khách bí ẩn, từng câu từng câu đều chuẩn xác, cuối cùng phát hiện cô ấy suýt chút nữa đã trở thành hoàng hậu của Trung Quốc;
Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp!
Một ngày chủ nhật năm 1982, một giáo sư người Nam Kinh họ Khương đang ngồi tĩnh lặng trong sân nhỏ ở tư gia của mình, ông chờ đợi một nhân vật quan trọng đến giúp ông tiến hành một nghiên cứu đặc biệt.
Giáo sư Khương đã ngoài 60 tuổi, tóc đã bạc và trông rất gầy guộc. Trong mắt những người không quen biết ông, giáo sư Khương chỉ là một lão giáo sư có đôi mắt không được tinh tường, nhưng những người thân quen đều biết ông là một đại sư mạc cốt (thuật xem xương đoán mệnh). Giáo sư Khương xuất thân trong một gia đình giàu có, trong kháng chiến chống Nhật, ông chuyển đến Trùng Khánh để tránh chiến loạn, kết quả là duyên phận đã đến, nơi đây ông đã gặp được một vị sư phụ mạc cốt chân truyền, người đã truyền thụ cho ông kỹ thuật của môn này.
Vì kỹ thuật mạc cốt của giáo sư Khương rất chuẩn xác, nên rất nhiều người đã đến tìm ông. Ông lúc đầu cởi mở với tất cả những ai tìm đến, thế nhưng về sau thị lực của ông càng ngày càng kém, hồi tưởng lại sư phụ và tổ sư gia của môn kỹ thuật mà bản thân ông được truyền thụ, giáo sư Khương mới biết rằng, đây có thể là ác quả tạo thành bởi việc ông đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, do đó về sau ông không dễ dàng xem mạc cốt cho người khác, trừ phi có thể gặp được người có giá trị nghiên cứu hoặc người sẵn có cốt tướng đặc biệt. Vị khách mà ông đang đợi chính là một trong số họ.
Khoảng 9 giờ sáng, một người phụ nữ tướng mạo mỹ lệ nhưng đôi mắt không giấu nổi u sầu xuất hiện trước mặt giáo sư Khương. Giáo sư Khương chuyển ghế cho người phụ nữ và để cô ấy ngồi bên cạnh mình, sau đó giáo sư Khương không hỏi danh tính, cũng không hỏi bát tự (ngày giờ sinh), chỉ âm thầm quan sát tướng diện của người phụ nữ. Sau đó, giáo sư Khương được sự đồng ý của cô, bắt đầu xem xương từ trên đầu, đến ngũ quan, đến tứ chi. Sau khi mạc cốt hoàn tất, trong phòng có chút trầm mặc, giáo sư Khương lấy kính lúp ra để xem mặt và lòng bàn tay của người phụ nữ.
“Ồ, cô quá đáng thương, nếu không phải là đôi tai trường phản, tôi đã không thể ngồi đây nói chuyện với cô, cô đã là quốc gia đệ nhất phu nhân, muốn gặp cô cũng quá khó khăn!” Giáo sư Khương cuối cùng nói.
Người phụ nữ cảm thấy điều đó rất kỳ quái, “Tai của tôi dài mà không tốt sao? Cái gì là phản cơ?” Giáo sư Khương hồi đáp, nói, “Phản mà cô nói không giống với phản mà tôi nói. Phản mà tôi nói không phải là đôi tai dài điên đảo, mà chỉ vị trí trái phải của nó nên hoán đổi cho nhau, nếu như vậy, cô hết thảy đều thuận lợi, cô tương lai sẽ là hoàng hậu của Trung Quốc.”
Người phụ nữ trong tâm bàng hoàng, tuy biểu hiện thanh sắc ngoài mặt vẫn bất động, nhưng nội tâm cô đã loạn nhịp, những ký ức tưởng đã viễn khứ dần dần hiện về …
Hóa ra người phụ nữ đó chính là Trương Ninh, vị hôn thê của Lâm Lập Quả, con trai của Lâm Bưu.
Chuyện tuyển vợ
Năm 1969, sau khi Lâm Bưu được Mao chỉ định làm người kế vị, vợ ông là Diệp Quần bắt đầu thông qua ủy ban quân sự do bà kiểm soát để “tuyển vợ” cho con trai mình là Lâm Lập Quả. Nghe nói, đương thời tiêu chuẩn chọn con dâu của Diệp Quần rất khắt khe, ngoài yêu cầu về trình độ học vấn, chiều cao, tuổi tác… thì có 9 điều không nên: không được trán dô, không có tàn nhang và nốt ruồi, không được hàm răng không đều, vàng, quá to hoặc quá nhỏ, không được mắt lòng trắng quá nhiều con ngươi quá nhỏ, không được tóc mỏng và vàng, không được có bàn tay thô ráp, không được có hình thể xấu, tư thế đi đứng không tốt, không được tư thái nói năng bất hảo.
Lâm gia cùng những người thân và bạn bè của họ cuối cùng đã chọn được Trương Ninh sau tầng tầng tuyển chọn và sàng lọc trên toàn quốc. Lúc đầu, Lâm Lập Quả, con trai của Lâm Bưu, phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng sau khi gặp Trương Ninh, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, điều này cho thấy nhan sắc diễm lệ nổi bật của Trương Ninh. Mặc dù Diệp Quần sau khi gặp Trương Ninh đã không đồng ý với cuộc hôn nhân của Lâm Lập Quả, cảm thấy ánh đèn sân khấu của Trương Ninh làm lu mờ chính mình, nhưng cuối cùng Diệp Quần đã nhượng bộ trước sự khăng khăng của con trai.
Tuy nhiên, “Sự cố ngày 13 tháng 9” xảy ra vào năm 1971, khi Lâm Bưu cùng vợ và con trai Lâm Lập Quả bị tai nạn rơi máy bay, Trương Ninh vì là vợ tương lai của Lâm Lập Quả, mặc dù may mắn bảo trì được tính mạng, nhưng phải trải qua thẩm tra đáng sợ, cuối cùng bị đưa đến nông trường Đoàn Hà ở Bắc Kinh để giám đốc lao động.
Theo cách này mà xét, nếu không phải lịch sử đột nhiên chuyển hướng, chẳng phải Trương Ninh đã có thể trở thành hoàng hậu của Trung Quốc rồi sao?
Tư duy của Trương Ninh đang xáo trộn, bên tai, giáo sư Khương vẫn đang phán đoán cho cô: “Gia đình mà cô xuất thân, thời cổ được gọi là quan hoạn; cô mất cha từ khi còn nhỏ, mẹ cô tái hôn; anh em ruột chỉ có cô là nữ; mẹ cô sau khi tái hôn sẽ có thêm một nam một nữ.” “Cô từ nhỏ đã ly gia, tự mưu sinh, tự cung tự cấp, từ rất nhỏ cô đã được hưởng đãi ngộ thất phẩm, tương đương cấp phụ mẫu của huyện trưởng.” Trương Ninh ngước mắt lên rồi đột nhiên hỏi: “Làm ơn dừng lại một chút, ông nói tôi từ nhỏ đã rời nhà, là lúc mấy tuổi?” Giáo sư Khương không ngừng nghĩ mà đáp luôn: “10 tuổi”.
Chỗ này lại kể, cha của Trương Ninh được phong quân hàm thiếu tướng, nhưng không may ông mất khi Trương Ninh mới 8 tuổi. Sau đó, Trương Ninh khi 10 tuổi đã gia nhập một vũ đoàn khiêu vũ. Lúc đó, cô đã bắt đầu lĩnh lương, và cô ấy xác thực có thể coi là đang hưởng “đãi ngộ thất phẩm”.
Sau đó, giáo sư Khương đưa ra một câu phán khác, khiến Trương Ninh gần như đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Vừa nghe giáo sư Khương nói: “Cô trong chuyên môn thể hiện xuất sắc. Nhân vật xuất chúng, không phải là phàm hoa phẩm số. Mười sáu tuổi, cô đã có cơ hội vươn lên hàng đầu ở nước ngoài, nhưng đáng tiếc là cô đã không vượt qua được, nếu không, cô bây giờ đã là người vinh hoa phú quý ở ngoại quốc.”
Vậy rốt cuộc điều gì đã xảy ra với Trương Ninh lúc đó?
Cơ duyên vụt mất tại Indonesia
Năm 1965, Trương Ninh được Đoàn Ca múa Quân khu Nam Kinh cử sang Indonesia, Campuchia và các nước tham gia các đoàn giao lưu văn hóa. Tổng thống Indonesia lúc bấy giờ tên là Sukarno nên Trương Ninh gọi con trai ông là Tô công tử. Biểu diễn xuất sắc và ngoại hình rực rỡ của Trương Ninh đã hấp dẫn sâu sắc vị Tô công tử này. Vì bản thân là con trai của tổng thống và Trương Ninh là người nước ngoài, nên Tô công tử không thể ngay lập tức bày tỏ tâm ý của mình. Vì vậy, anh chàng đã cải trang thành một nhân viên công tác do Indonesia phái đến, và cùng với hai người phiên dịch, anh chàng công khai đến bên cạnh Trương Ninh. Để không để lộ bản thân, anh chàng còn cố tình đeo một cặp kính râm rộng vành.
Ban đầu, những người trong đoàn ca múa nhạc cho rằng cá nhân này rất kỳ quặc và luôn đề phòng anh ta, sau đó họ mới biết thân phận của anh ta. Để trò chuyện với Trương Ninh, Tô công tử còn đặc ý học vài câu tiếng Trung đơn giản.
Để giữ chân Trương Ninh, chuyến thăm Indonesia ban đầu kéo dài một tháng đã bị trì hoãn đến 45 ngày. Cho đến ngày rời khỏi Indonesia, tại sân bay, những người đang đưa tiễn họ đột nhiên xung tán những người phỏng vấn đoàn Trung Quốc với sự “nhiệt tình phi thường”, bảy tám người tiến lên vây lấy Trương Ninh, có một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên ngoài. Người đàn ông mặc đồ đen gần như đã đưa cô vào trong xe. Thật may, người phụ trách đoàn ca múa nhạc và một số diễn viên đã đến kịp thời, Trương Ninh mới thoát thân. Tô công tử đã cố gắng, nhưng biết rằng cơ hội cuối cùng của mình là vô vọng, vì vậy anh chàng chỉ có thể tặng cho Trương Ninh một con dao găm bạc và một chiếc khăn lụa trắng khi cô chuẩn bị lên máy bay, và nói lớn bằng tiếng Trung, “Trương Ninh, kỷ niệm!”
Sự kiện này là một đại sự trong hoàn cảnh chính trị lúc bấy giờ, sau khi về nước, bất luận là Trương Ninh hay những người khác của đoàn ca vũ, mọi người đều giữ kín, đúng vào lúc hỗn loạn nhất trong thời kỳ cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, bí mật này không thể tiết lộ. Không ngờ bây giờ giáo sư Khương lại thấy được chuyện này, không khiến người ta kinh ngạc sao?
Tuy nhiên, đây không phải là điều kỳ lạ nhất. Giáo sư Khương tiếp tục phán đoán về cuộc đời của Trương Ninh, nói rằng cô ấy vẫn còn một lần cơ hội đổi đời.
Long hổ phượng tam khối tụ đầu
Giáo sư Khương tiếp tục nói với Trương Ninh: “Khi cô mười bảy, mười tám đến hai mươi tuổi, long hổ phượng tam khối tụ đầu, cùng nhau nổ một tiếng sét trên, nhưng tiếc là chúng không lao lên. Nếu không, bất luận là hổ hay rồng, cô, phượng hoàng, sẽ đều là đệ nhất phu nhân.”
Chuyện Trương Ninh và Lâm Lập Quả có thể không ai không biết, nếu Lâm Lập Quả là hổ và Trương Ninh là phượng, thì con rồng là ai? Hóa ra sau vụ tai nạn của Lâm Bưu, Trương Ninh bị bắt vào tổ chuyên án, không lâu sau đó, cô trở thành đối tượng theo đuổi của Mao Viễn Tân. Ai đó đã bí mật quay video cô và cho Mao Viễn Tân xem. Còn có người huýt gió Trương Ninh và nói: “Sau này nếu tổ chức quan tâm đến vấn đề cá nhân của cô, cô nên không đồng ý, cũng không mâu thuẫn, cần chú ý thái độ, cần xem xét hoàn cảnh của bản thân.” Ai biết được, Trương Ninh nói, chính là vì bản thân phục tùng tổ chức, mới bị lạc vào hoàn cảnh này, sau này ai nói đều không nghe.
Có lẽ bởi vì cô từng là hôn thê của Lâm Lập Quả và tính cách của cô khá quật cường, Mao Viễn Tân có lẽ không muốn bị quá nhiều ảnh hưởng, cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc.
Có vẻ như quá khứ chưa từng được biết đến của Trương Ninh đã bị giáo sư Khương nhắm tới. Trương Ninh càng ngày càng tín phục giáo sư Khương. Nhưng khi giáo sư Khương nói về cuộc hôn nhân của cô, Trương Ninh nghĩ rằng điều đó là không thể.
Bản mệnh Thiên tử khi nào sẽ đến?
Đề cập đến hôn nhân của Trương Ninh, giáo sư Khương nói: “Năm hai mươi bốn tuổi, cô gặp vận rủi nhất. Cô từ “thiên thượng’ rơi xuống, nơi rơi xuống không phải là mặt đất, mà là rơi thẳng xuống bùn, toàn thân bị hãm trong bùn, bùn che lấp cả diện mục của cô, người ta tưởng cô là một tảng đá, kỳ thực cô là một khối ngọc bội.” “Nhưng cô tương hàm quý cách, những ngày thụ nạn bị hà hiếp sẽ không lâu. Sẽ có một ngày, có người đi ngang qua vũng bùn, liếc mắt một cái liền thấy cô là một khối ngọc, anh ta sẽ mang cô đi, người đó chính là bản mệnh hôn phu của cô đời này.”
Năm 25 tuổi, chính là năm Trương Ninh trở về Nam Kinh, vì tham mưu cảnh vệ của Giang Thủy là Khâu Hội Tác ba lần cầu hôn, Trương Ninh đã kết hôn với anh ta, sau đó sinh được một con trai. Nhưng cuộc hôn nhân của họ không mỹ mãn.
Trương Ninh cảm thấy chua xót trong lòng, và nói với giáo sư Khương với đôi mắt ướt rằng cô đã kết hôn. Thật bất ngờ, giáo sư Khương nói rằng cuộc hôn nhân của Trương Ninh sẽ kết thúc trước cuối năm nay, và cô sẽ có ba cuộc hôn nhân trong đời.
Cái gì? Trương Ninh lập tức phản bác, điều này là không thể. Thật bất ngờ, giáo sư Khương thong thả giải thích, người chưa kết hôn đã chết là cuộc hôn nhân đầu tiên của Trương Ninh, và họ thuộc về hữu duyên vô phận. Cuộc hôn nhân thứ hai là một cuộc hôn nhân thất bại và sẽ kết thúc vào năm 1982. Cuộc hôn nhân thứ ba sẽ đợi đến khi Trương Ninh ba tám ba chín tuổi, hoặc chậm nhất là bốn mươi tuổi. Giáo sư Khương quả quyết: “Sẽ có người đến từ hướng Đông Nam, cô ngồi ở nhà sẽ tự có người bước tới cửa hướng tới cô cầu hôn. Đây chính là bản mệnh hôn phu của cô. Anh ấy có huệ nhãn độc nhất vô nhị, và cô sẽ theo anh ấy xuyên đại dương. Đến khi đó, cô sẽ phục hồi lại được diện mạo ban đầu, trời cao chim bay, biển rộng cá nhảy, cô sẽ lại có hết thảy những gì mình muốn, chính cô, một bông hoa bị nhốt trong phòng tối, sẽ thấy Mặt Trời trở lại.”
Giáo sư Khương cũng nhắc nhở Trương Ninh rằng mấy năm sau khi ly hôn, sẽ có người phẩm cách bại hoại theo đuổi cô, nhất định đi đâu cũng phải cẩn thận.
Mặc dù giáo sư Khương đã tiên đoán chính xác về quá khứ của Trương Ninh, nhưng tương lai rốt cuộc không thể biết trước, và Trương Ninh vẫn nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên, là hậu nhân, chúng ta đã biết về nửa sau cuộc đời của Trương Ninh. Bà đã ly hôn vào cuối năm 1982. Trong số những người theo đuổi bà sau đó, có một người đàn ông bị Trương Ninh từ chối, vì yêu và hận, ông ta đã tàn nhẫn dìm chết con trai của Trương Ninh, khiến bà thống khổ khôn cùng.
Sau đó, một doanh nhân giàu có người Trung Quốc tên là Lindsay Phố ở New York đã đọc được bản báo cáo có liên quan đến cuộc đời đau khổ của Trương Ninh, ông đã rất thương cảm bà, ông từ Mỹ bay về cầu hôn. Họ kết hôn vào năm 1989. Năm 1990, Trương Ninh được cấp visa đến Mỹ để bắt đầu một cuộc sống mới, và họ thực sự khá hạnh phúc sau đó. Hai người sinh thêm một người con trai, điều đáng ngạc nhiên là cậu con trai này trông rất giống với người con trai cả đã chết của Trương Ninh, điều kỳ lạ hơn là trên cánh tay trái của cậu ta có một nốt ruồi giống hệt như nốt ruồi của người con cả, hình dạng và vị trí giống nhau. Trương Ninh tin rằng đây chính là hóa thân của người con trai cả.
Tất cả những điều trên đều được bà ghi lại trong cuốn tự truyện sau này “Trương Ninh: Tự mình viết về mình”, khiến người đọc cảm thấy khá xúc động.
Môn khoa học cần được nghiên cứu
Kỳ thực, khi giáo sư Khương giải đọc cuộc đời của Trương Ninh, ông không hề biết bà là ai. Cuối cùng ông mới hỏi bà: “Cô hãy xem những gì tôi nói, liệu còn thiếu sót điều gì không? Nếu không, cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được không?” Sau khi biết được Trương Ninh đang ngồi đối diện, giáo sư Khương thở dài cảm thán, “Thảo nào cô có tướng cách như thế. Lần đầu xem cho cô, trong tâm tôi vẫn còn băn khoăn, lần này, tôi là xem chuẩn. Tôi có 2 điểm chưa minh bạch, một là, cô vào năm 15, 16 tuổi đã ở đâu và gặp được người thế nào? Hai là, long hổ phượng tam khối, vậy long là ai?” Sau khi Trương Ninh kể lại với ông, giáo sư Khương gật đầu lia lịa: “Tinh tướng học không phải không có đạo lý, là môn khoa học uyên thâm, cần phải nghiên cứu.”
Lúc này, Trương Ninh đã hỏi giáo sư Khương một câu rất quan trọng, Tinh tướng học này có phải là khoa học không?
Giáo sư Khương nói rằng đây là một ngành khoa học mà con người vẫn chưa nhận thức được. Ông cũng đưa ra một ví dụ dễ hiểu: một cái cây, để biết nó đã trải qua bao nhiêu thảm họa trong tự nhiên, nó bao nhiêu tuổi, người ta cưa nó đi, phân tích tuổi cây từ vòng cây, từ những vết sẹo và vỏ cây trong chất lượng cây, hình dạng của thân cành mà phân tích để biết nó đã trải qua bao nhiêu thảm họa trong tự nhiên. Hết thảy mọi sự vật đều có dấu vết, có quỹ đạo phát triển tự nhiên của nó. Con người cũng vậy. Chỉ là nội hàm thập phần thâm sâu, tổ sư gia của giáo sư Khương đã đến Ấn Độ để học cốt tướng, đến Nhật Bản để học vằn lý, và tổng hợp Chu Dịch của Trung Quốc. Cụ đã nghiên cứu Tinh tướng học trong cuộc đời của mình, mới có được bấy nhiêu tâm đắc.
Cao nhân mạc cốt dân gian: Thế gian không còn bao người
Vì mạc cốt là một kỹ thuật độc nhất vô nhị, nên phương thức nó được truyền thừa cũng rất đặc biệt. Nói chung, những người có công phu thực thụ không dễ dàng nhận đồ đệ, và họ thường cả đời chỉ chân truyền cho một đệ tử. Phương gian lưu truyền có một cao nhân mạc cốt dân gian là Cao tiên sinh đã trải qua những chuyện kỳ lạ, mọi người cũng có thể muốn nghe câu chuyện đó.
Cao tiên sinh bị mù cả hai mắt từ khi mới sinh ra, cũng may ông sống trong một gia đình lớn, nên tổ phụ vẫn mời thầy về dạy cho ông bộ “Tam Tự Kinh” và “Chu Tử Gia Huấn”, ít nhất là để ông biết đạo làm người là phải thế nào.
Khi Cao tiên sinh lớn lên, xã hội xáo trộn, vì gia đình thành phần bất hảo nên tài sản trong gia đình đều bị phân chia. Ông phải sống trong một túp lều nhỏ trên một vùng đất mặn. Ông bắt đầu học đánh trống lớn, ngày nào cũng đến lễ hội để đánh trống và xin chút phần thưởng. Một ngày nọ, một lão nhân mù đột ngột qua đời ở nơi ông dựng quầy hàng. Mọi người đều nói ông đừng bận tâm, không phải việc của mình, chỉ cần chuyển vị trí, nhưng Cao tiên sinh thương cảm ông lão nên đã lấy số tiền dành dụm được và nhờ một người quen tìm giúp bác sĩ, lúc này ông cụ mới tỉnh dậy và nói rằng không cần tìm bác sĩ, ông chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏi. Cao tiên sinh đưa lão nhân về túp lều nhỏ của mình, nơi lão nhân đã sống hơn nửa năm, Cao tiên sinh không hề bất mãn và không có ý định đuổi lão đi vân du.
Một hôm, lão nhân nói rằng mình là truyền nhân của mạc cốt, biết bản thân mình sắp hết thời hạn tại nhân gian, thấy Cao tiên sinh không tồi nên quyết định nhận làm đồ đệ. Lão nhân sau đó đã thực sự đổ bệnh và chết như lời ông nói, và Cao tiên sinh đã chống gậy đi vân du.
Vào một thời điểm, một người đàn ông khỏe mạnh đến tìm Cao tiên sinh mạc cốt. Ông Cao xem cho người đó một lúc liền nói: Thành thật mà nói, cậu là một tù nhân, mới được thả, nhưng cậu gần đây lại sắp vào. Người đàn ông ngạc nhiên và hỏi tại sao? Cao tiên sinh lại chạm vào đốt sống cổ và nói với người đó rằng, hai ngày qua cậu muốn làm việc gì đó, nếu làm thì phải vào tù… Nói xong, người này quỳ xuống van xin Cao tiên sinh đưa ra một vài lời khuyên, Cao tiên sinh nói, hãy nghe tôi và đi, càng xa càng tốt… Người đàn ông hoàn toàn bị thuyết phục, anh ta đã tự kể lại toàn bộ sự việc, người đàn ông này thực sự mới ra tù, khi trở về nhà thấy vợ đang cùng với người khác, liền nghĩ đến việc giết cả hai người, nhưng đang lưỡng lự chưa quyết, không ngờ Cao tiên sinh lại phát hiện. Có vẻ như thân tùy tâm biến, chỉ một niệm đầu, thế giới thân tâm cũng theo đó mà biến hóa, mạc cốt có thể tìm ra sự biến hoa đó, do đó cổ nhân nói “Nhân tâm sinh nhất niệm, Thiên Địa tận giai tri”.
Sau này Cao tiên sinh danh tiếng càng ngày càng lớn, người đến tìm ông mạc cốt càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên mỗi ngày ông chỉ xem cho 3 người, nhiều nhất cũng chỉ 5 người. Vì sao vậy? Cao tiên sinh nói, hiện tại rất nhiều người cốt tướng đều như dã thú, chỉ khoác bộ da người nhưng không phải là người. Chẳng phải như vậy sao, mọi người đọc báo mỗi ngày, bản thân có thể tự phán đoán.
Trước khi qua đời, sư phụ của Cao tiên sinh từng nói, mạc cốt chỉ có thể dự trắc cát hung, hung cát cuối cùng thế nào còn phải xem sự lựa chọn của cá nhân mỗi người. Kỳ thực những thuật số này, chỉ hữu dụng đối với người bình thường. Người đại thiện và người cực ác, thuật số này không thể phán đoán được. Do đó, thay vì thông qua toán mệnh để xu cát tị hung, tốt hơn bạn nên tu thân dưỡng tính, tự thân hành thiện tích đức, ắt một ngày sẽ có thể biến hung thành cát.
- Trọn bộ Bí ẩn chưa được giải đáp
Theo Epoch Times, Hương Thảo biên dịch