(Tiếp theo Phần I)

Chào mừng các bạn đến với Bí ẩn chưa được giải đáp!

Hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tục tập cuối cùng, và cùng các bạn trò chuyện về nhiệm vụ bí ẩn của Lực lượng Tâm linh CIA. Nhà dao thị Ingo Swann sau khi nhìn thấy một căn cứ của người ngoài hành tinh có khả năng tồn tại trên Mặt Trăng, ông lại nhìn thấy thứ gì?

Bóng hình bí ẩn

Swann một lần nữa chiếu xạ ý thức của mình lên Mặt Trăng, đi theo tọa độ do ông Axelrod, người phụ trách nhiệm vụ bí ẩn cung cấp, đến các địa điểm khác nhau, kiểm tra từng địa điểm một.

Có chỗ chẳng có gì, có chỗ Swann nhìn thấy những điều kỳ lạ không hiểu nổi, nên dùng bút vẽ phác thảo, những bức phác họa này nhanh chóng được ông Axelrod thu lại.

Vậy Swann đã nhìn thấy gì? Ông mô tả về những tòa tháp, máy móc, ánh sáng đủ màu sắc và những kiến trúc kỳ lạ. Một cái gì đó giống như một “cây cầu”, một đầu của “cây cầu” vươn ra ngoài nhưng lại không chạm đất. Ông cũng nhìn thấy những mái vòm to nhỏ khác nhau, những vật hình tròn, trên đỉnh có đài quan sát và kết cấu hình chữ thập lớn. Ông cũng nhìn thấy những chiếc đĩa nhỏ có cửa sổ, có thứ gì đó đậu trong miệng núi lửa, có thứ đậu trong hang động, còn còn những thứ dường như là nhà chứa máy bay ở sân bay. Trên Mặt Trăng, vì không có vật tham khảo, nên Swann rất khó có thể mô tả chính xác kích thước to nhỏ, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà nói rằng một số thứ thực sự vô cùng lớn.

Swann cũng nhìn thấy những vật thể dài giống như đường ống, và máy móc giống máy kéo đang di chuyển lên xuống sườn đồi. Ngoài ra còn có những con đường dài thẳng tắp. Có những lỗ tròn xung quanh miệng núi lửa và trên mặt đất, dường như có liên quan đến hoạt động khai thác và vận chuyển đất.

Lúc này, ý thức của Swann di chuyển đến gần miệng núi lửa hơn, mặc dù nơi này rất tối, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy làn sương mù và ánh sáng xanh quỷ dị bên trong kết cấu, cũng như bụi bay lơ lửng trong “không khí”. Mặc dù Swann nghĩ rằng trên Mặt Trăng không thể có không khí, nhưng ông xác thực cảm giác được sự tồn tại của không khí, nên ông chỉ mô tả lại cảm thụ của mình một cách trung thực.

Đột nhiên, Swann cảm thấy tim mình thắt lại vì nhìn thấy một số sinh vật hình người đang bận rộn làm việc. Những sinh vật này đang đào sâu vào sườn đồi và vách đá. Điều khiến Swann cảm thấy kỳ lạ, là dường như những sinh vật này đều không mặc quần áo. Swann hài hước nói: “Có vẻ như họ tạo ra một môi trường làm việc ấm áp và thoải mái, nhưng tại sao mọi người lại khỏa thân?”

Chà, trên thực tế, nhiều người đang bối rối về vấn đề này, bởi vì những người ngoài hành tinh tiểu xám nhân Grays mà mọi người đều biết dường như đều khỏa thân. Nếu công nghệ của họ tiên tiến như vậy, thì tại sao họ không kiếm được vài bộ quần áo tươm tất? Theo pháp sư châu Phi Credo Mutwa, chỉ là nhân loại chúng ta cảm thấy họ không mặc quần áo, kỳ thực, những gì chúng ta nhìn thấy là bộ đồ du hành vũ trụ của họ, chúng ta không biết họ thực sự trông như thế nào. Vâng, cũng không phải là không có khả năng. Hãy quay trở lại với Swann.

Đột nhiên, Swann cảm thấy có gì đó không ổn với bầu không khí trên Mặt Trăng. Các sinh vật lao động bắt đầu nói chuyện với nhau một cách hào hứng, không ngừng khoa tay múa chân, hai người trong số họ chỉ về phía Swann. Bản năng đầu tiên của Swann là bỏ chạy và ẩn náu, ông dường như đã làm được, bởi vì ông đã đánh mất những hình ảnh đó.

Swann nói với ông Axelrod: “Tôi nghĩ họ đã phát hiện ra tôi. Họ chỉ về hướng tôi đang ở, nhưng họ cách nào làm được? Trừ khi họ cũng có năng lực siêu cảm rất mạnh mẽ.” Ông Axelrod dùng một giọng nói điềm tĩnh và thấp giọng nói với Swann: “Hãy nhanh chóng trở về đó.” Hóa ra anh A từ lâu đã biết rằng những sinh vật này có năng lực cảm ứng tâm điện như vậy.

Sau khi trở lại, Swann sửng sốt một hồi. Nếu những sinh vật này có thể cảm nhận được sự hiện diện của ông, liệu chúng có theo dõi được vị trí của ông không? Ông chỉ dùng ý thức của mình để quan sát họ, làm sao họ nhận ra được? Phải chăng ý thức là một loại vật chất có thể tạo ra một loại gợn sóng nào đó trong không gian, và những sinh vật nắm bắt được gợn sóng này có thể cảm tri được ý thức?

Ông Axelrod đóng tập tài liệu lại, và nói với Swann rằng công việc của họ đã kết thúc, ngày mai ông ấy sẽ đưa Swann trở lại New York.

Trong cuốn sách “Penetration” của Swann, ông nói rằng bản thân chưa bao giờ đề cập đến căn cứ của người ngoài hành tinh trên Mặt Trăng với bất kỳ ai. Một mặt, đó là thỏa thuận bí mật 10 năm với ông Axelrod, mặt khác, ông cũng hiểu rằng dao thị thông qua ý niệm không thể đạt tới độ chính xác 100%, ít nhất là ở trình độ của ông vào thời điểm đó, nên ông không muốn bị coi như một kẻ điên. Nhưng ông vẫn muốn chia sẻ trải nghiệm kỳ lạ này.

Xem ra, quả thực có rất nhiều bí ẩn khó giải xung quanh Mặt Trăng. Ví dụ, nghiên cứu cho thấy Mặt Trăng dường như rỗng tâm, nó được thiết kế để vĩnh viễn chỉ có một mặt hướng về Trái Đất, điều này dường như thuyết minh rằng Mặt Trăng là nhân tạo? Vậy có gì ở mặt sau và bên trong Mặt Trăng? Nó có thể nào là căn cứ của người ngoài hành tinh mà Swann đã nhìn thấy? Các phi hành gia đổ bộ lên Mặt Trăng của tàu Apollo từng nói rằng họ gặp phải những sự kiện bí ẩn, chứng kiến ​​những vật thể giống như tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh, và chương trình đổ bộ lên Mặt Trăng của nhân loại đã bị đình chỉ gần nửa thế kỷ. 

Việc liên lạc giữa Swann và ông Axelrod bị gián đoạn khoảng nửa năm, sau đó họ có vài lần liên lạc. Lần cuối gặp nhau, Swann đoán địa điểm gặp mặt lần này là Alaska. Lần này, ông Axelrod đưa Swann đi chứng kiến ​​một sự việc tận mắt nhìn thấy mà ông không thể giải thích được.

Nhìn thấy trực tiếp trên mặt hồ

Một đêm khuya tháng 7 năm 1977, Swann đi theo ông Axelrod và hai quân nhân mà ông gọi là cặp song sinh. Họ ngồi trên một chiếc trực thăng và hạ cánh xuống một nơi tối tăm, hoang vắng. Sau đó, họ lên một chiếc xe tải không nhãn hiệu, nơi Swann thay bộ áo liền quần cách nhiệt và cởi bỏ tất cả đồ kim loại. Sau hai giờ lái xe, họ băng qua những con đường núi quanh co, và đỗ xe dưới một rặng thông. Ông Axelrod nhấn mạnh sự cần thiết phải im lặng tuyệt đối, Swann gật đầu. Tiếp theo họ bước vào một vùng hoang dã, bước đi trong sự im lặng tuyệt đối trong khoảng 45 phút. Cặp song sinh đeo kính nhìn ban đêm, còn Swann thì hầu như không thể nhìn thấy gì phía trước. Có lúc, ông thậm chí còn cần được giúp đỡ để khỏi bị rơi xuống suối hay vấp ổ gà. Cuối cùng họ cũng đến được bên hồ.

“Chúng ta cần phải làm gì?” Swann hỏi ông Axelrod. Người kia hạ giọng và bảo Swann “quan sát”. Ông Axelrod nhắc nhở Swann tuyệt đối im lặng và bất động trong suốt quá trình, giải thích rằng họ có thể cảm nhận được sức nóng, tiếng ồn và chuyển động, phản hồi dị thường nhạy cảm. Swann trợn tròn mắt ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ “lại bọn họ”?

Thế là bốn người ngồi im lặng một lúc lâu, Swann cảm giác như mình sắp biến thành một tảng đá. Đột nhiên, cặp song sinh làm một cử chỉ, và ông Axelrod nói: “Bắt đầu rồi, đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào, đừng cử động, trừ phi chúng tôi bảo cậu làm vậy.”

Lúc đầu, Swann chẳng thấy gì ngoài sương mù bốc lên từ hồ, ngày càng dày đặc hơn. Trong chớp mắt, sương mù màu xám bắt đầu tỏa sáng. Những gì bắt đầu là màu xanh neon dần dần chuyển thành màu tím sống động. Sau đó, các tia sét đỏ, tím và vàng đan xen và bắn ra các hướng khác nhau. Sau đó, có thứ gì đó trông như trong suốt, nhưng nước hồ lại phản chiếu lên nó, hình dạng của nó có thể được nhìn thấy. Đây là một chiếc máy bay hình tam giác, và nó đang không ngừng biến lớn.

Chiếc máy bay bay qua Swann và những người khác, vcó cảm giác như có một từ trường hữu hình xuyên qua thân họ. Đột nhiên, một chùm tia laser màu đỏ hồng ngọc bắn ra từ máy bay. Swann nghe thấy một trong hai đứa song sinh thì thầm, “Ôi, chúng đã bao vây khu vực này, chúng sắp phát hiện chúng ta.

Vừa nói, chùm tia đỏ đã đánh đổ một số cây thông, lúc này vật thể bay vẫn ngày càng lớn hơn, rộng khoảng 30 mét. Tất cả diễn ra trong sự im lặng tuyệt đối, không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng những cây thông đổ xuống. Đằng sau những cây thông, đang gặp nạn là những chú nai và nhím trong rừng. Chiếc máy bay này dường như đã sẵn sàng tiêu diệt mọi sinh vật sống trong khu vực.

Không cần suy nghĩ thêm, họ bắt đầu bỏ chạy. Swann cơ bản là bị cặp song sinh kéo đi. Vào giây phút cuối cùng khi nhìn lại, Swann nhìn thấy nước hồ bị hút vào cái máy bay một cách khó tin. Ông miêu tả cảnh tượng này giống như một thác nước ngược.

Trên đường trở về, mọi người đều trầm mặc một lúc. Ông Axelrod hỏi Swann thấy thế nào? Swann bật cười. Để vận dụng công năng siêu cảm, cần phải trong hoàn cảnh thoải mái và yên tĩnh, tâm tình thư thái, tập trung tinh lực. Vừa rồi mạng sống của chính bản thân Swann suýt chút đã ở lại đó, làm sao có thể vận dụng công năng siêu cảm quan của mình? Nhưng Swann nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cố gắng tiêu hóa tất cả những gì bản thân vừa nhìn thấy: Chiếc máy bay đột nhiên xuất hiện từ bầu không khí loãng, biến hóa kích thước của nó và hút nước từ hồ. Ông cảm thấy như mình đã có được manh mối nào đó. Đây có thể là một máy bay không người lái thực hiện nhiệm vụ tiếp tế, người ngoài hành tinh khai thác Mặt Trăng và cần nước từ Trái Đất. Sau khi nghe lý do của Swann, ông Axelrod chỉ mỉm cười, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Sau lần chia tay này, Swann không bao giờ gặp lại ông Axelrod hay cặp song sinh nữa.

Thành thật mà nói, khi đọc câu chuyện về việc chứng kiến UFO này, chúng tôi nảy ra một câu hỏi trong đầu. Có vẻ như ông Axelrod đã biết tung tích của chiếc máy bay này. Tại sao ông lại yêu cầu Swann chứng kiến ​​sự việc này? Chẳng phải sẽ an toàn hơn nếu ông ấy nhờ Swann dao thị, phát tốt hơn khả năng của Swann sao?

Chúng tôi không nghi ngờ Swann nói dối, vì ông ấy là người đã được CIA chứng nhận có công năng siêu cảm, đã hợp tác với CIA để tiến hành nhiều thực nghiệm bí mật. Thông tin này có thể được tìm thấy trong các tài liệu được CIA giải mã, tất cả những người từng làm việc với Swann đều cho rằng ông ấy đáng tin cậy 100%… Hơn nữa, Swann không hề khoe khoang về mình trong cuốn sách, mà thành thực ghi lại những gì mình thấy và nghĩ. Dù có một số điều tưởng chừng như vô lý, khó giải thích, nhưng ông lại viết ra một cách trung thực.

Vì vậy, phỏng đoán mà chúng ta có thể đưa ra về hành vi của ông Axelrod là, nếu mọi thứ đều chân thực, có thể ông ấy hy vọng sẽ cho Swann một vài gợi ý, để Swann dùng công năng dao thị để nghiên cứu địa điểm đâu đó ở Alaska.

Swann có lẽ không đi nghiên cứu lại Alaska lần nữa, ít nhất là chúng tôi không tìm thấy thông tin liên quan. Tuy nhiên, một trong những đối tác của ông, Pat Price, một cao thủ khác của Lực lượng Tâm linh của CIA, đã làm và đã có một phát hiện đáng kinh ngạc. Hiện tại là lúc Price phải bước ra.

Thám tử siêu cảm 

Như chúng tôi đã giới thiệu ở tập trước, nhà vật lý học Tiến sĩ Russell Targ và kỹ sư Tiến sĩ Harold Puthoff đã thành lập một nhóm tại Viện Nghiên cứu Stanford (SRI). Để thực hiện các thí nghiệm về công năng siêu cảm quan, cao thủ đầu tiên họ mời đến là Swann, và người thứ hai là Price.

Price là một cảnh sát trưởng đã nghỉ hưu. Tính cách điềm tĩnh và sống nội tâm của ông trái ngược với Swann vui vẻ và hướng ngoại. Hai người bổ sung cho nhau và làm việc ăn ý với nhau.

Trước khi gia nhập Viện nghiên cứu Stanford, Price đã từng sử dụng năng lực siêu cảm quan của mình để giúp trinh phá một số vụ án phạm tội, nhưng khi đó, Price cho rằng đó bất quá chỉ là trực giác, một dự cảm chính xác. Mãi cho đến khi nghỉ hưu và có nhiều thời gian chuyên chú vào việc này, ông mới nhận ra tài năng của mình vượt xa trực giác. Như nay, Price được coi là một trong những nhà cảm ứng tâm linh thiên phú nhất trong lịch sử.

Chúng ta hãy cùng nhìn lại vụ án giật gân một thời này – vụ bắt cóc Patricia Hearst. Patricia Hearst, cháu gái của William Randolph Hearst, ông trùm báo chí Mỹ lúc bấy giờ, bị một tổ chức khủng bố ở Berkeley, California bắt cóc vào đầu tháng 2 năm 1974. Cả nước Mỹ đều chú ý đến vụ án này, mọi ống kính truyền thông đều đổ dồn vào cảnh sát xử lý vụ án. Đó là rất nhiều áp lực, và cảnh sát sẵn sàng thử mọi cách có thể để tìm ra Hearst, bao gồm cả siêu năng lực. Vì vậy, họ đã tiếp cận Viện nghiên cứu Stanford.

Price, Tag và Putov đến đồn cảnh sát. Price yêu cầu cảnh sát cho một cuốn sổ ghi chép về những kẻ tình nghi và lật từng trang. Đột nhiên, ông chỉ tay vào một người tên Donald Defreeze và nói, đây chính là kẻ chủ mưu. Price tiếp tục kể rằng ông nhìn thấy chiếc xe dùng để bắt cóc Patricia bị bỏ rơi đâu đó dọc đường cao tốc, nơi có hai thùng chứa dầu màu trắng, rằng Patricia được giữ trong một căn hộ gần đó, và Price đã mô tả bố cục của căn phòng.

Một thám tử cảnh sát cho biết, anh ta biết nơi này. Vì vậy cảnh sát đã đến kiểm tra và tìm thấy chiếc xe. Tuy nhiên, cuộc tìm kiếm và giải cứu Patricia sau đó không diễn ra suôn sẻ. Putov đã nói trong bộ phim tài liệu “Những điệp viên Ba Mắt” (Third Eye Spies) rằng nguyên nhân là do sự hợp tác kém. Bạn thử nghĩ xem, nếu cảnh sát Berkeley đột kích chỗ này chỗ kia chỉ bằng cảm ứng tâm linh, nếu đúng thì được, nếu sai thì sao? Mọi con mắt của nước Mỹ đang nhìn chằm chằm vào đây! Vì vậy, đối với cảnh sát Berkeley, họ dùng mọi cách để có được những thông tin có khả năng, nhưng họ phải hành động thận trọng, thận trọng và thận trọng hơn nữa.

Vì chương trình hôm nay không nói về vụ bắt cóc Patricia nên chúng ta sẽ bỏ qua phần giữa và nói trực tiếp về kết quả. Dù sao đi nữa, khi bụi lắng xuống, người ta phát hiện ra rằng Patricia quả thực đã bị nhốt ở khu vực đó, trong một chiếc tủ ở một căn hộ được trang bị nội thất đúng như Price đã mô tả. Price và những người khác sau đó đã được cảnh sát Berkeley khen thưởng.

Trên thực tế, vào những năm 1970, nghiên cứu về công năng siêu giác quan mới bắt đầu ở Mỹ. Cho dù đó là CIA, Cơ quan Tình báo Quốc phòng Mỹ (DIA) hay các cơ quan liên quan khác, họ đều quan tâm, nhưng vẫn còn hoài nghi về công năng siêu cảm quan. Tuy nhiên, sau sự cố an ninh của Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA), các cơ quan này bắt đầu thành lập các dự án tiến hành nghiên cứu siêu cảm quan. “Thủ phạm chính” của rắc rối này là Price và Swann, toàn bộ nhóm thực nghiệm gần như bị tiêu diệt, rốt cuộc là vì họ đã làm gì? Do thời gian có hạn nên chúng tôi sẽ tiếp tục chia sẻ đến các bạn câu chuyện ly kỳ này ở tập tiếp theo.

Cuối cùng, tôi muốn lưu lại cho bạn một câu hỏi. Trong khi Hoa Kỳ và Liên Xô đang tích cực bồi dưỡng những đội quân tâm linh, thì ở bên kia đại dương, tại Trung Quốc, cơn sốt khí công cũng bùng phát, việc nghiên cứu công năng đặc dị cũng diễn ra sôi nổi. Tại sao trong cùng một thời kỳ, toàn thế giới lại có sự bùng nổ về nghiên cứu siêu năng lực? Theo cách nói của người Trung Quốc cổ đại, đây là một loại thiên tượng, vậy hàm nghĩa sâu xa của thiên tượng này là gì? Mọi người đều có thể để lại tin nhắn và chia sẻ câu trả lời của mình ở đây nhé

Theo Epoch Times,
Hương Thảo biên dịch