Manna xuất hiện mỗi buổi sáng sau khi sương đã tan và nó phải được nhặt trước khi sức nóng của mặt trời khiến nó tan chảy.
Trong Thánh kinh có đoạn Moses giải phóng dân Do Thái khỏi ách nô lệ của Ai Cập, dẫn dân Do Thái ra khỏi Ai Cập, và lang thang trong sa mạc tìm về đất hứa.
Đương nhiên là trong sa mạc thì thức ăn rất khó tìm, dân chúng hoang mang và Thiên Chúa đã nói với Moses rằng sẽ ban thức ăn cho dân vào mỗi sáng sớm, đó là một loại thực phẩm dưới sương được gọi là manna (tiếng Do Thái, có nghĩa là “cái gì đó”).
Manna: Thức ăn từ Thiên Chúa
Manna — còn được gọi là Mana — là một đồ ăn bí ẩn, theo Kinh Thánh, nó được Đức Chúa Trời ban tặng cho dân Do thái khi họ du hành trong sa mạc trong thời kỳ bốn mươi năm sau cuộc Xuất Hành.
Chuyện kể rằng, sau khi rời khỏi đất Ai Cập, tiến vào sa mạc Sinai, những người dân Do Thái than trách với Mô-sê : “Phải chi chúng tôi chết bởi tay Thiên Chúa trên đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh thoả thuê. Giờ các ông đã đưa chúng tôi ra khỏi đó mà vào sa mạc khô cằn này để rồi sớm muộn sẽ phải chết đói ở đây.”
Thiên Chúa nghe biết liền phán với ông Mô-sê: “Ta sẽ làm cho bánh từ trời mưa xuống cho các ngươi ăn. Dân sẽ ra lượm lấy khẩu phần cho mình, ngày nào cho ngày đó; Ta muốn thử lòng chúng như vậy xem chúng có tuân theo Luật của Ta hay không. Riêng ngày thứ sáu, sẽ có gấp đôi phần cho chúng lượm mỗi ngày để ăn vào ngày thứ Bảy – ngày Sabbath – ngày nghỉ ngơi của Thiên Chúa.”
Ông Mô-sê và ông A-ha-ron nói với những người dân Do thái: “Thiên Chúa sẽ cho chúng ta thức ăn, Người đã nghe thấy những lời anh em kêu trách.”
Chiều đến, chim cút bay đến rợp cả trại. Và buổi sáng thì có lớp sương phủ quanh trại. Đến khi sương tan, người ta phát hiện trên mặt đất một thứ gì nho nhỏ mịn màng như sương muối phủ mặt đất. Khi những người dân Do Thái thấy thế, họ liền hỏi nhau: “Man hu? ” Nghĩa là: “Cái gì đây? ” Vì họ không biết đó là cái gì. Ông Mô-sê bảo họ: “Đó là bánh Thiên Chúa ban cho anh em làm đồ ăn”.
Ông Mô-sê nói với họ: “Đừng có ai để dành cho đến sáng mai.” Một số người đã không nghe lời ông Mô-sê: họ để dành cho đến sáng hôm sau, kết quả bánh đó đã có giòi bọ và xông ra mùi hôi thối. Bấy giờ ông Mô-sê nổi giận với họ vì họ không nghe lời Thiên Chúa. Sáng nào cũng vậy, mỗi người lượm tuỳ theo sức mình ăn được bao nhiêu. Và khi mặt trời toả sức nóng, thì nó tan ra.
Những người dân Do Thái đặt tên cho vật ấy là Man-na. Nó giống như hạt ngò, màu trắng và mùi vị tựa bánh tráng tẩm mật ong. Con dân Israel đã ăn man-na suốt bốn mươi năm, cho đến khi họ tới miền đất hứa; họ đã ăn man-na cho đến khi tới ranh giới đất Ca-na-an.
Manna thực sự là gì?
Về cơ bản, Manna là một thực phẩm được gửi đến bởi Thiên Chúa, để giữ cho dân chúng khỏi đói. Nhưng chúng ta vẫn không biết nó là gì.
Trong sách Xuất Hành, chúng ta thấy rằng người Do thái được nhắc nhỏ chỉ ăn manna mà họ đã thu thập cho mỗi ngày, nó sẽ hỏng vào ngày hôm sau ngoại trừ một ngày trước ngày Sa-bát.
Vậy, Manna là gì? Nó có phải là một thực phẩm tự nhiên phong phú được cung cấp bởi Thiên Chúa?
Một số người tin rằng Zohar — một tập hợp các bình luận tinh thần và giải thích của Torah và là trung tâm của niềm tin Kabbalah huyền bí được viết vào thế kỷ 13 có thể cung cấp thêm chi tiết về nguồn thực phẩm bí ẩn này.
Trong Zohar, người ta tìm thấy mô tả về những gì được gọi là Ancient of Days cung cấp Manna dẫn đến suy đoán của những người không tin vào Thiên Chúa rằng đó có thể là một loại máy: bằng cách nào đó sản xuất ‘manna’ một nguồn thực phẩm bí ẩn mà vẫn chưa được xác định.
Năm 1978, George Sassoon và Rodney Dale đã viết một cuốn sách dựa trên bản dịch của Zohar được gọi là “The Ancient of Days”. Trong cuốn sách, các tác giả kết luận rằng Manna được sản xuất bởi một cỗ máy đã tạo ra thực phẩm từ tảo. Tuy nhiên, họ cũng kết luận rằng một lò phản ứng hạt nhân được sử dụng để cấp nguồn cho máy sản xuất manna. Đây là điều không dễ thực hiện vì người Do Thái di rời rất gấp khỏi Ai Cập sau đó di chuyển liên tục trong sa mạc Sinai trong suốt 40 năm, họ không thể mang theo một thứ như thế. Nên những gì trong truyền thuyết xem ra vẫn khả thi hơn.
Theo Sách của Daniel, Ancient of Days là tên của Đức Chúa Trời. Trong các bài thánh ca và biểu tượng Kitô giáo chính thống phía Đông, Ancient of Days đôi khi được xác định với Chúa Cha hoặc thỉnh thoảng là Chúa Thánh Thần.
Theo ghi nhận của các nhà lý thuyết du hành vũ trụ cổ đại, Zohar mô tả các bộ não có kích thước khác nhau, các khuôn mặt có kích thước khác nhau được nối với các ống khác nhau và các nguồn ánh sáng khác nhau… những thứ gợi ý rằng đây là mô tả về Thượng đế. Năng lực do Người xuất ra có thể dễ dàng tổng hợp, thay đổi cấu trúc phân tử các các hợp chất hữu cơ, các nguyên tố như Hydro, Oxy, Carbon, Nitơ…vốn dĩ tràn ngập trong tự nhiên, bao hàm cả không khí thành thức ăn.
Bài học nhân sinh sâu sắc
Trong sa mạc khô cằn mà có được lương thực hàng ngày như vậy nhưng chỉ một thời gian ngắn sau dân chúng lại bắt đầu phàn nàn là tại sao Moses mang họ ra khỏi Ai Cập làm gì để bây giờ họ phải lang thang trong sa mạc và ăn cái thứ manna này mãi.
Lòng tham của con người quả thực không có giới hạn. Được thoát khỏi ách nô lệ, được có thức ăn hàng ngày ngay trong sa mạc, vậy mà không biết ơn Chúa và Moses, lại phàn nàn chỉ vì ăn mãi một thứ ớn quá.
Con người chúng ta trong xã hội này cũng thường như vậy. Sinh ra lành lặn, khỏe mạnh, có một gia đình, có chỗ ăn chỗ ngủ, được học hành, tức là được thoát khỏi tật nguyền, bệnh hoạn, đói rách, và ngu dốt… nhưng chúng ta không biết ơn, không biết tạ ơn Trời Đất hàng ngày, mà thường xuyên phàn nàn “đời tôi quá chán”, “đời tôi mờ mịt”, “đời tôi không thấy tương lai”, và đủ mọi thứ tiêu cực khác…
Rất nhiều người trong chúng ta thực sự đang có một cuộc sống đủ đầy, đó là một ân huệ lớn. Và tương lai chưa rõ hôm này có lẽ bởi Thượng đế đang đưa bạn lòng vòng trong sa mạc. Để làm gì? điều đó chẳng ai biết được nhưng rất có thể là để tôi luyện bạn, bạn phải lòng vòng trong sa mạc như thế thì mới biết quý tiếc vùng đất hứa sau này.
Điều quan trọng không phải là đất hứa, mà là thái độ của bạn trong sa mạc hôm nay – tạ ơn cho những gì mình đang có hôm nay. Vì nếu bạn không biết ơn, chưa chắc bạn sẽ đến được vùng đất hứa.
Hoài Anh